“Có lẽ không phải là đặc biệt tặng tôi đâu. Nếu như cô thích thì cầm lấy đi”.
Hứa Tịnh Nhi đưa hoa cho Cố Tuyết. Cố Tuyết lắc đầu: “Đừng vậy, dù sao thì đây cũng là tấm lòng của anh Khiết Thần. Huống hồ, anh ấy đã nói là không phải tặng tôi rồi. Nếu tôi lấy thì sao tôi đỡ được vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy chứ”.
Cô ta thích anh họ Khiết Thần nhất và cũng sợ anh nhất.
Hứa Tịnh Nhi gật gù đồng ý với lời nói của Cố Tuyết. Về điểm này cô có cùng quan điểm với cô ta.
Dù không biết lý do anh nhét hoa vào tay cô là gì thì cũng phải nhận. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận nâng niu bó hoa, tìm một cái bình cắm vào rồi đặt trong phòng khách.
Hoa hồng rất đẹp, Hứa Tịnh Nhi đứng ngắm một lúc. Cô khẽ mỉm cười.
Khiết Thần thay quần áo, từ trong phòng ngủ bước ra, vừa hay nhìn thấy cô đang cười. Thế là anh cũng cười theo.
Xem ra, anh có thể đưa Từ Soái ra khỏi danh sách đen rồi. Vào lúc mấu chốt, anh ta vẫn có chút tác dụng. Ít ra…có thể khiến cô cười.
Cả ngày hôm nay Cố Tuyết loanh quanh bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Cô đi đâu, cô ta đi theo đó. Đến cả lúc ăn cơm cũng giống như đứa trẻ ngồi sát cô. Cô ta ngồi xuống chỗ Khiết Thần hay ngồi.
Lúc Khiết Thần bước vào, anh liếc nhìn Cố Tuyết. Cố Tuyết không biết gì nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của anh khiến run rẩy. Thế là cô ta lại càng ngồi gần Hứa Tịnh Nhi hơn. Cô ta nói lí nhí: “Tịnh Nhi, nếu anh Khiết Thần tức giận thì nhớ bảo vệ tôi nhé!”
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn Khiết Thần, sau đó nói với Cố Tuyết: “Tôi cũng sợ anh ấy giận, tôi cảm thấy…đến cả chính mình còn khó bảo đảm nữa”.
Cuối cùng Khiết Thần kéo mạnh chiếc ghế đối diện Hứa Tịnh Nhi và ngồi xuống.
Hôm nay vì có thêm Cố Tuyết nên cô Lâm làm thêm vài món. Cố Tuyết không với tới món ăn bèn làm nũng với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, tôi muốn ăn cá, gắp giúp tôi đi!”
“Được!”
Hứa Tịnh Nhi gắp cá cho cô ta.
Một lúc sau, Cố Tuyết lại nói “ Tôi muốn ăn cánh gà!”
“Đây!”
“Cả sườn xào chua ngọt nữa!”
“Ok!”
Một tiếng cốp vang lên. Khiết Thần đập mạnh đũa xuống bàn, nhìn chăm chăm Cố Tuyết, sau đó anh lại nhìn Hứa Tịnh Nhi khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Hôm nay cô có làm gì anh đâu, sao cứ nhìn cô bằng ánh mắt như quân thù quân hằn thế? Khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
Sau khi ăn xong, để tránh áp lực từ Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi bèn đưa Cố Tuyết đi dạo ở quanh khu dân cư dưới lầu. Sau khi trở về, cô tắm rửa, từ nhà tắm bước ra thì thấy Khiết Thần đã về phòng.
Hứa Tịnh Nhi chột dạ, giả vờ bình tĩnh. Cô đi tới bên bàn trang điểm, ngồi xuống dưỡng da.
Khiết Thần cũng đi tắm. Lúc anh bước ra thì Hứa Tịnh Nhi đang đi đến bên giường, lật chăn lên định đi ngủ. Vẻ lạnh lùng cả tối của anh cũng dần biến mất.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa phòng.
Hứa Tịnh Nhi khựng người, sau đó ngồi dậy, bước ra mở cửa.
Cố Tuyết đứng đó, ôm gối với vẻ đáng thương: “Tôi vẫn không dám ngủ một mình, cứ nhắm mắt vào là thấy sợ”.
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay ra khẽ kéo ống tay Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi có thể ngủ cùng tôi không”.