Hứa Tịnh Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra, mắt hơi cong lên: “Ồ, em biết rồi”.
Lúc mới kết hôn, Hứa Tịnh Nhi không có tư cách hỏi về hành tung của Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần cũng chưa bao giờ nói với cô.
Sau đó cô Lâm dọn đến ở chung cư, anh có nói với cô Lâm, nhưng cũng không bao giờ nói với cô.
Bây giờ… cuối cùng anh cũng nói thẳng với cô lịch trình của anh.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Một người đàn ông tự nguyện báo cáo hành tung với một người phụ nữ, có nghĩa là trong lòng anh, cô ít nhất cũng có chút trọng lượng…
Gọi điện thoại xong, Cố Khiết Thần lại mở cửa xe ngồi vào trong, bảo trợ lý Lâm lái xe.
Cuối cùng trợ lý Lâm cũng biết là Cố Khiết Thần để quên cái gì, chẳng phải là để quên cô chủ sao… Thời gian đến sân bay đã gấp gáp như vậy rồi, mà vẫn còn đòi vòng qua nhà, nhìn cô chủ một cái rồi mới đi.
Nhưng đã đến tầng 1 chung cư rồi, tại sao anh không lên thẳng trên đó mà gặp cô chủ chứ?
Anh ta nghĩ vậy, vô ý hỏi ra miệng, Cố Khiết Thần liếc xéo anh ta, mở miệng đáp: “Gặp cô ấy thì tôi sẽ không nỡ mà đi nữa”.
Trợ lý Lâm: “…”
Tại sao lại bắt nạt một kẻ độc thân như anh ta chứ? Bao giờ thì tình yêu ngọt ngào mới đến lượt anh ta đây?
…
Không thể không nói, quen với sự bầu bạn của một người là chuyện vô cùng đáng sợ.
Dạo này, Cố Khiết Thần vẫn luôn ở cạnh cô, lúc nào Hứa Tịnh Nhi cũng cảm thấy anh như đang ở đây, nhưng vừa ngẩng đầu lại chẳng thấy ai.
Trước kia cô chưa từng thấy phòng ngủ lại rộng lớn như vậy, trống trải như vậy.
Bây giờ cô còn cảm thấy mình nói chuyện cũng có tiếng vọng.
Hứa Tịnh Nhi bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc.
Cho dù kẻ địch dùng phương thức thay đổi một cách âm thầm, cô cũng phải luôn giữ lòng cảnh giác, không thể để Cố Khiết Thần tiếp tục tấn công trái tim cô như vậy nữa.
Cố Khiết Thần không ở nhà, cô rất vui vẻ, cũng không hề nhớ anh!
Chắc là do bận rộn, thời gian đi công tác Cố Khiết Thần không gọi về, nhưng cô Lâm thay cho lời dặn dò của anh, cô chỉ cần làm việc được nửa tiếng là cô Lâm sẽ gõ cửa.
Đi công tác mà cũng không quên giám sát cô, Hứa Tịnh Nhi quả thực không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng Cố Khiết Thần lo lắng cho cô, trong lòng cô thấy rất ngọt ngào.
Về sau không cần cô Lâm giám sát, cô sẽ tự giác nghỉ ngơi.
Buổi tối hôm nay, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng gọi cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi đi công tác.
Hứa Tịnh Nhi nhìn điện thoại một lúc lâu mới bấm nút nghe: “A lô”.
“Sáu giờ ngày mai anh về đến Đế Đô”, ngừng một lát, Cố Khiết Thần hơi hạ giọng, có chút không tự nhiên: “Buổi tối cùng nhau đi ăn nhé?”.
Còn tưởng anh lại ném cô ra sau đầu chứ… Nhưng anh nói câu này là muốn mời cô đi hẹn hò sao?
Trái tim Hứa Tịnh Nhi khẽ xao động, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, nói: “Em phải xem lịch trình của em đã”.
Cô dừng khoảng một phút mới lại nói: “Miễn cưỡng có thể dành ra một tiếng”.
Hình như cô nghe thấy người đàn ông ở bên kia điện thoại khẽ cười, trong giọng nói mang theo sự chiều chuộng: “Được, nhà hàng Sơn Đỉnh, gặp nhau lúc tám giờ”.
…
Máy bay hạ cánh.
Cố Khiết Thần lấy hành lý, kéo về phía cửa ra, trợ lý Lâm đã chờ ở bên ngoài, nhanh chân bước tới cầm hành lý cho anh, rồi bước ra ngoài.
Cố Khiết Thần về công ty trước, anh phải xử lý những văn kiện cần gấp đã tồn đọng mấy ngày nay.
Anh đẩy cửa phòng làm việc bước vào, mới đi được mấy bước đã dừng chân, ánh mắt đanh lại, nhìn về phía bóng dáng tao nhã đang ngồi ở sô pha.