Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Cô gái ngước mắt lên, dừng ánh nhìn trên người đàn ông đầy mê hoặc ở phía trước.

Trên môi cô ta dần nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe: “Khiết Thần, đã lâu không gặp”.
Cô ta đứng dậy, đi về phía Cố Khiết Thần một cách duyên dáng, mỗi một bước đi đều vô cùng uyển chuyển, động lòng người.
Cố Khiết Thần chỉ liếc nhìn cô ta, sau đó đã nhìn sang trợ lý Lâm đi theo phía sau.

Trợ lý Lâm cũng không ngờ bỗng nhiên lại có thêm một người trong văn phòng.

Dù sao anh ta cũng ra ngoài đón Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần không có ở đây, anh ta cũng không ở đây, lý ra sẽ không để ai vào đây mới phải.
Chắc là trợ lý mà anh ta mới tuyển vào chưa hiểu rõ tình hình mới cho người khác vào đây.
Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm, lát nữa Cố Khiết Thần đã hẹn cô chủ đi ăn tối, không có thời gian xã giao với ai khác.
Nhưng, nếu anh ta không nhìn lầm thì cô gái trước mắt chính là Vân Nhu…
Anh ta vô thức liếc nhìn khuôn mặt của sếp nhà mình, vẫn không có biểu cảm gì như trước.

So với ánh mắt lấp lánh lúc nhìn thấy anh của Vân Nhu, anh bình tĩnh giống như cô ta chỉ là một người lạ.
Anh ta hơi chần chừ không biết nên giải quyết như thế nào, lại thấy mi mày Cố Khiết Thần nhíu lại, có vẻ mất kiên nhẫn.

Anh ta lập tức hoảng sợ, không nghĩ ngợi gì mà tiến lên trước một bước, vừa khách sáo vừa đanh thép nói với Vân Nhu: “Cô Vân, tự tiện vào văn phòng là hành vi rất vô lễ, xin mời cô rời đi cho.

Nếu cô muốn gặp Cố tổng thì hãy hẹn trước”.
Lệnh đuổi khách thẳng thừng như vậy lại không làm Vân Nhu lúng túng.

Cô ta chỉ hơi kinh ngạc, sau đó lại khẽ cười với vẻ thấu hiểu: “Phải, tôi đi lâu quá rồi, suýt chút nữa quên mất bây giờ Khiết Thần là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cố Thị, muốn gặp anh ấy đều phải hẹn trước”.
Vân Nhu nhìn sang Cố Khiết Thần, hơi áy náy nói: “Khiết Thần, là em đã đường đột, vốn dĩ em chỉ muốn đến đây chào hỏi anh mà thôi.

Vậy em đi trước đây, lần sau gặp”.
Nói xong, Vân Nhu quay lại ghế sofa, kéo valy của mình sang, lại liếc nhìn Cố Khiết Thần lần thêm nữa, sau đó lặng lẽ gật đầu chào trợ lý Lâm, duyên dáng rời đi.
Trợ lý Lâm nhìn bóng lưng cô ta đi xa, có chút cảm khái.
Xem ra lần này cô ta về nước, vừa xuống máy bay đã đến thẳng công ty tìm Cố tổng, đủ để thấy sự nóng lòng của cô ta.

Cho dù từ đầu đến cuối, Cố tổng vẫn không nói với cô ta nửa chữ, thậm chí còn coi cô ta như không khí, cô ta cũng thản nhiên như không.
Không đơn giản à!
Trợ lý Lâm quay đầu nhìn sếp nhà mình.

Ôi, lại càng không đơn giản.

Anh đã ngồi xuống bàn làm việc, đang lật xem tài liệu, ánh mắt chuyên chú, vô cùng nhập tâm, không hề bị Vân Nhu đột nhiên xuất hiện kia làm ảnh hưởng.
Cũng phải, anh ta ở cạnh Cố tổng lâu như vậy, lần duy nhất nhìn thấy Cố tổng dao động cảm xúc cũng chỉ có chuyện liên quan đến cô chủ mà thôi.

Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, Hứa Tịnh Nhi không coi trọng cho lắm.

Cô cũng chỉ gội đầu, trang điểm sơ qua, sau đó đi vào phòng thay đồ, thử từng bộ quần áo.

Sau khi đã thử qua hầu hết số quần áo của mình mới chọn ra được một bộ ưng ý nhất.
Đợi đến khi cô đứng trước gương to nhìn bản thân mình đã phối đồ xong, trong lòng lại khinh bỉ và xem thường bản thân.
Mới một chút dịu dàng của Cố Khiết Thần, cô đã không thể khống chế được trái tim rung động của mình.
Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi thay chiếc váy xinh đẹp trên người mình ra, chọn một bộ quần áo bình thường hay mặc.

Sau đó, cô búi tóc một cách gọn gàng, mang giày thể thao, xuất phát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui