“Không gặp”.
Sau hai từ dứt khoát, Khiết Thần lạnh lùng nói thêm một câu: “Trợ lý Lâm, anh đừng có nói với tôi là sau bao nhiêu năm anh làm với tôi thì đến khả năng lựa chọn cũng kém như vậy đấy nhé”.
Trợ lý Lâm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Anh ta lập tức đáp lại: “Cố tổng, tôi biết rồi.
Những người và việc không quan trọng thì tôi sẽ từ chối hết.
Sẽ không làm phiền anh nữa”.
Sau đó, anh ta chỉ nghe thấy tiếng cộp vang lên vô cùng dứt khoát.
Trợ lý Lâm lau mồ hôi trán, thở dài.
…
Năm rưỡi chiều, Khiết Thần tan làm như thường lệ.
Anh đứng dậy, kéo ống tay xuống, đóng cúc lại.
Anh tiếp tục cầm áo vest lên, mặc vào người, rồi cầm ví tiền và chìa khóa, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm cùng anh đi xuống.
Lúc họ bước tới đại sảnh của công ty thì Vân Nhu đứng dậy ngay tại ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi trong dáng vẻ nho nhã.
Cô gái đi giày cao gót bước tới.
Cứ thế Vân Nhu đứng trước mặt Khiết Thần, nở nụ cười dịu dàng, đẹp tới mức rung động lòng người.
Trợ lý Lâm nhìn thấy Vân Nhu thì cảm thấy kỳ lạ lắm.
Cố tổng đã từ chối rồi.
Anh ta tưởng Vân Nhu đã rời đi, không ngờ cô ta vẫn đợi ở đại sảnh.
Từ mười giờ sáng tới tận bây giờ sao? Cả một ngày trời?
Anh ta không khỏi nhìn Vân Nhu thêm lần nữa.
Chuyện này…đợi cả ngày trời mà vẫn giữ được vẻ nho nhã, thản nhiên như thế này sao? Đúng là cao thủ.
Vân Nhu nhìn Khiết Thần bằng vẻ dịu dàng.
Giọng nói như đàn gảy bên tai vô cùng dễ nghe: “Khiết Thần, anh không chịu gặp em thì em đành phải gặp anh thôi.
Em có thể làm chậm trễ vài phút của anh không?”
Khiết Thần liếc nhìn cô ta, nhếch miệng nói vô cùng đơn giản: “Không thể”.
Vân Nhu mỉm cười: “Khiết Thần, anh vẫn giống như trước đây.
Lúc xảy ra scandal vẫn mặc kệ.
Thế nhưng thực ra anh càng quan tâm thì lại càng làm ra vẻ dửng dưng”.
“Thôi được, nếu hôm nay anh không có thời gian thì em không làm phiền anh nữa.
Có điều Khiết Thần này, em hiểu anh.
Có lẽ anh cũng hiểu em.
Em là người kiên nhẫn lắm”.
“Hôm nay em có thể đợi một ngày thì ngày mai cũng có thể đợi một ngày.
Ngày mốt, ngày mốt nữa…Em có thể đợi đến khi anh đồng ý gặp em thì thôi”.
Khiết Thần và Vân Nhu, một người là tổng tài, một người là nữ anh hùng quốc dân.
Hai người cứ đứng như thế trước mặt đám đông gây ra không ít sự chú ý.
Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía họ.
Vân Nhu ngồi cả ngày ở đây vốn đã khiến nhiều người chú ý rồi.
nếu như ngày nào cô ta cũng tới thì có thể thấy sẽ khiến dư luận nổi sóng tới mức nào.
Anh không sợ tin đồn, chỉ là…
Khiết Thần nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Em có năm phút”.
Dứt lời, anh chẳng thèm nhìn cô mà cứ thế quay người sải bước đi về phía thang máy.
Vân Nhu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi mắt ánh lên nụ cười.
Cô ta lặng lẽ gật đầu với trợ lý Lâm như chào hỏi rồi mới cất bước đi theo Khiết Thần.
Trợ lý Lâm một lần nữa chỉ có thể thở dài.
Cô Vân Nhu này, không hổ danh năm xưa có thể ở bên Khiết Thần lâu như vậy.
Quả thật không thể xem thường.
Tại phòng làm việc.
Khiết Thần cầm điện thoại, nhắn tin cho Hứa Tịnh Nhi.
Sau khi gửi đi, anh đặt điện thoại qua một bên, ngước mắt nhìn Vân Nhu, vừa lạnh lùng vừa hà khắc: “Em chỉ còn bốn phút ba mươi giây”.
Vân Nhu biết anh không cho cô ta niệm lại tình cũ.
Anh cũng không muốn đàm đạo gì với mình nên cô ta chỉ cười, đi thẳng vào vấn đề chính: “Thuần Thuần nói cho em biết, anh đã từ chối phương án để em làm người đại diện.
Em muốn biết tại sao”.