Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vật gì đó đập xuống đất, khiến mấy bước chân trong phòng bỗng dừng hẳn, sau đó từng người đi ra, dường như muốn kiểm tra.
Hứa Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng biết bây giờ chưa phải lúc có thể lơ là cảnh giác, có khả năng mấy người này sẽ quay lại ngay.
Cô lập tức đẩy cửa tủ, nhanh chóng xông về phía ban công.
Lúc cô thắt dây thừng vào eo, liền nghe thấy tiếng bước chân đang lần lượt quay về phòng.
Cô đẩy nhanh tốc độ, thắt dây thật chặt, rồi trèo lên lan can.
Giây phút người đầu tiên bước vào phòng, cô dùng hết sức nhảy sang ban công bên cạnh.
Lúc tiếp đất, cô nhìn thấy người kia đã bước ra ngoài ban công.
Hứa Tịnh Nhi không kịp cởi dây thừng, nằm rạp xuống đất.
Khi người kia nhìn qua, cô dùng sức lăn cả người vào trong phòng.
Lăn được vài vòng, người đã vào trong phòng, hoàn toàn khuất hẳn tầm nhìn của người kia.
Nguy hiểm được giải trừ…
Hứa Tịnh Nhi nằm dưới đất, mệt đến nỗi thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Không thể không thừa nhận, sức khỏe hiện giờ của cô quả thực không bằng lúc trước khi bị thương, vậy nên cô phải nằm dưới thảm mấy phút mới chống tay ngồi dậy được.
Sau khi cởi dây thừng, cô vào phòng tắm, vặn vòi nước rửa mặt rửa tay, lại lấy khăn lau.
Xong xuôi cô ra ngoài, lấy từ trong vali ra một chiếc ống nghe.
Cô bước đến cửa, dán một đầu của ống nghe lên cánh cửa, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Ngoài hành lang vẫn còn mấy tiếng bước chân đang không ngừng tìm kiếm.
Ban nãy chắc là vài người quay về phòng tiếp tục tìm, còn vài người tìm ở bên ngoài.
Nếu không phải bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động, thì chắc là lúc này cô đã không thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có điều… sao lại có tiếng động này đúng lúc cô sắp bị phát hiện chứ?
Lẽ nào có người đang giúp cô?
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là cấp trên đại nhân phái người đến chi viện bên ngoài cho cô.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị cô phủ nhận.
Trong trường hợp cô không xin chi viện bên ngoài, thì cấp trên đại nhân sẽ không nhúng tay vào việc điều tra tin tức của nhân viên.
Nếu không phải là cấp trên đại nhân… vậy thì… lẽ nào là Cố Khiết Thần tìm người bảo vệ cô sao?
Trái tim Hứa Tịnh Nhi run rẩy, cô nhanh chân bước về phía sô pha, lấy điện thoại ra, không cần mở danh bạ, cứ thế bấm mười một chữ số đã thuộc nằm lòng, rồi gọi đi.
Giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông nhanh chóng vang lên: “A lô”.
Hơi thở của Hứa Tịnh Nhi có chút dồn dập, cô liếm đôi môi khô khốc, lại nuốt một ngụm nước bọt, nhưng giọng nói của cô vẫn run rẩy một cách mất khống chế, nói thẳng: “Vừa nãy là người anh phái đến… giúp em sao?”.
Người đàn ông đáp: “Không phải”.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, không phải sao?
Giọng nói của anh trầm thấp hơn, càng ngày càng mê hoặc, nói tiếp: “Không phải là người anh phái đến, mà là anh đích thân đến”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi có thể nghĩ đến việc Cố Khiết Thần lo lắng cho cô, có lẽ sẽ cử người bảo vệ cô, nhưng không ngờ lại là anh đích thân bảo vệ cô.
Một luồng ấm áp nhanh chóng lan khắp toàn thân, cô nhất thời á khẩu, cảm động đến nỗi không nói nên lời.
Cũng may cô miễn cưỡng còn chút lý trí, nói đầy lo lắng: “Vậy bây giờ anh không gặp nguy hiểm đấy chứ?”.
“Không”.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy yên tâm, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, lại nói: “Cố Khiết Thần, nếu anh đã đến rồi, em muốn… mời anh hợp tác tạm thời với em”.
Cố Khiết Thần mỉm cười: “Hứa Tịnh Nhi, em có biết mỗi phút mỗi giây của anh đáng giá bao nhiêu tiền không? Em mời nổi sao?”.