Cố Khiết Thần ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn giám đốc, tuy không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến ông ta run như cầy sấy, sợ hãi khiếp đảm.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến vị tổ tông này yêu chiều vợ đến mức nào, nếu chọc giận anh thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Ông ta không dám thoái thác nữa, luôn miệng nói: “Cố tổng, cô Cố, bây giờ tôi đi điều tra ngay đây, tôi sẽ nhanh chóng cho các cậu một câu trả lời”.
“Ông điều tra? Với cái thái độ vừa rồi của ông thì tôi không tin ông”, Hứa Tịnh Nhi trách móc không chút khách khí.
Giám đốc lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cô Cố, vậy cô muốn giải quyết thế nào?”.
“Rất đơn giản, tôi muốn xem camera giám sát! Tôi chỉ tin vào mắt mình!”.
“Việc này…”, giám đốc tỏ vẻ khó xử: “Cô Cố, camera ở câu lạc bộ chúng tôi không cho xem tùy tiện được, sẽ ảnh hưởng đến riêng tư của các khách hàng khác…”
Ông ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã tố cáo với Cố Khiết Thần: “Ông xã, anh xem ông ta…”
Cố Khiết Thần rất phối hợp giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đang tức giận của Hứa Tịnh Nhi, nhưng ánh mắt vừa quay sang giám đốc đã lập tức lạnh lùng.
Anh nhếch môi, bình thản nói: “Nếu người ngoài không có quyền xem camera của quý câu lạc bộ, thì tôi cũng chỉ có thể khiến nó đổi chủ, tặng cho vợ tôi chơi thoải mái”.
Nói xong, ngón tay anh khẽ miết khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng tức giận nữa, đến lúc đó, em thích ai thì giữ lại, ghét ai thì đuổi việc”.
“Ông xã, anh thật là tốt”.
Giám đốc thấy nhũn cả chân, suýt nữa thì quỳ xuống.
Người khác nói câu này, ômg ta sẽ không tin, nhưng Cố Khiết Thần nói câu này thì chỉ trong chớp mắt, câu lạc bộ này sẽ thực sự trở thành đồ chơi cho vợ cậu Cố chơi chán thì thôi.
Vậy chẳng phải ông ta sẽ là người đầu tiên bị đuổi việc sao?
Không chọc nổi thì chỉ đành cúi đầu, giám đốc lập tức sửa miệng: “Cố tổng, cô Cố, tôi lập tức đi sắp xếp, xin chờ tôi một lát”.
…
Sau khi Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước vào phòng giám sát, Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nguôi giận mà bới móc: “Giám đốc, ông và bảo vệ ra ngoài hết đi, tôi không muốn nhìn thấy các ông! Ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!”.
“Như vậy trái với quy tắc…”, giám đốc cãi lại theo bản năng, nhưng nói được một nửa, liếc thấy gương mặt lạnh tanh của Cố Khiết Thần, chỉ đành gật đầu: “Vậy chúng tôi chờ ở bên ngoài, cô cần gì thì cứ gọi”.
Bọn họ ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Tịnh Nhi lập tức thu hồi dáng vẻ õng ẹo, bước đến trước bàn giám sát, điều khiển con chuột, bắt đầu tìm đoạn camera buổi tối mà cô cần tìm.
Cô muốn xác định trước xem có phải đoạn camera đó đã mất hay không.
Cố Khiết Thần không làm phiền cô, chỉ yên lặng đứng ở phía sau, nhìn dáng vẻ tập trung nghiêm túc của cô, khóe môi không khỏi cong lên.
Sở dĩ anh không hạn chế cô làm việc, dù cho thỉnh thoảng cô bị thương, dù cho anh có đau lòng, thì anh vẫn muốn bảo vệ tất cả những thứ cô yêu thích.
Cô thích cái gì, anh cũng sẽ thích cái đó.
Hứa Tịnh Nhi tìm kiếm một lượt, những video có thể ghi lại cảnh sau khi Lý Huy Hoàng và Ôn Tiểu San vào câu lạc bộ tối hôm đó, bất kể là ở đại sảnh, thang máy, hành lang, đều bị xóa sạch sẽ.
Vậy là không còn chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh Ôn Tiểu San uống say rồi mới bị Lý Huy Hoàng đưa vào đây.
Lẽ nào đến đây rồi mà phải công cốc như vậy sao?
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày suy nghĩ, xem còn điểm đột phá nào không.
Bỗng nhiên khóe mắt cô liếc thấy Cố Khiết Thần ở sau lưng, đầu cô chợt lóe lên.
Đúng rồi, còn một nơi nữa!