Cô nhớ vừa rồi lúc cô gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần, anh nói đang lái xe, cô lập tức nhớ ra trong số các chi tiết Ôn Tiểu San nói với cô, có nhắc đến việc Lý Huy Hoàng lái xe, mang cô ta đang say khướt đến câu lạc bộ.
Anh ta lái xe đến, thì xe của anh ta hoặc là đỗ ở cổng câu lạc bộ, hoặc là lái thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của câu lạc bộ, có lẽ sẽ bị camera quay được.
Hứa Tịnh Nhi vốn dĩ có chút chán nản, trong phút chốc lại bừng bừng khí thế, di chuyển con chuột, bắt đầu tìm từng đoạn video ở cổng và bãi đỗ xe tối ngày hôm đó.
Trời không phụ lòng người, Hứa Tịnh Nhi đã tìm được một đoạn video.
Camera quay được cảnh xe của Lý Huy Hoàng dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Sau khi tắt máy, anh ta đẩy cửa xuống xe, sau đó vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, ôm Ôn Tiểu San ra, đi về phía thang máy.
Ôn Tiểu San dựa đầu vào vai anh ta, mắt nhắm nghiền, nhìn có vẻ đúng là đã uống say, bất tỉnh nhân sự.
Cô nghĩ, sở dĩ đoạn video này vẫn chưa bị Lý Huy Hoàng cho người xóa đi, là vì chỉ quay được mười mấy giây, nếu không tập trung tỉ mỉ, cho dù nhìn thấy cũng sẽ bỏ qua.
Thế nên mới nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Đã làm chuyện xấu, dù có che giấu đến đâu thì giấy vẫn không gói được lửa.
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra quay lại đoạn video này, sau đó đứng dậy, vui vẻ nói với Cố Khiết Thần: “Xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Ánh mắt của Cố Khiết Thần chạm phải nụ cười của cô, khóe môi cũng hơi cong lên, gật đầu: “Đi thôi”.
Kịch vẫn phải diễn cho xong, Hứa Tịnh Nhi tự giác đi về phía Cố Khiết Thần, khoác cánh tay anh.
Ánh mắt anh kín đáo liếc qua, khóe môi càng cong hơn.
Giám đốc vẫn sốt ruột chờ sau cánh cửa, chỉ sợ câu lạc bộ bọn họ quả thực có người tay chân không sạch sẽ, dám lấy trộm nhẫn kết hôn của vợ cậu Cố.
Lúc này nghe thấy tiếng cửa mở, cả người ông ta run rẩy, nhìn về phía hai người đang bước ra ngoài.
“Cô Cố, cô có nhìn thấy… là nhân viên phục vụ của chúng tôi lấy trộm không?”.
“Khụ khụ”.
Hứa Tịnh Nhi e hèm, nhìn khuôn mặt đã sợ đến mức trắng bệch của giám đốc, giọng nói tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi ông, là tôi bị nhầm.
Lúc tôi rửa tay đã bỏ nhẫn vào túi áo rồi quên mất”.
Nói xong, cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi áo ra, đeo vào ngón áp út, ra hiệu với giám đốc: “Đây này”.
“…”
Cô cũng không muốn dọa ông ta như vậy, nhưng bất đắc dĩ mới làm thế.
“Xin lỗi vì đã đổ oan cho các ông”, Hứa Tịnh Nhi xin lỗi chân thành.
Cố Khiết Thần vẫn luôn yên lặng cũng lên tiếng: “Tôi và bà xã muốn ăn tối ở đây, mở một chai Chí Tôn cho tôi”.
Chí Tôn là loại rượu vang có quy cách cao nhất ở đây, có giá một trăm nghìn tệ…
Là giám đốc tiếp đón, ông ta sẽ được chia không ít hoa hồng.
Ông ta lập tức hiểu ra, vợ cậu Cố khiến ông ta bị kinh sợ, nên Cố tổng đang khiến ông ta bớt sợ.
Ông ta đã được biết thế nào là chiều vợ hết nấc rồi!
Lúc này, ông ta đã quên tiệt sợ hãi là gì, cười tươi như hoa, ân cần nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đi sắp xếp ngay đây”.
…
Sau khi Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, Hứa Tịnh Nhi liền ôm lấy máy tính, tổng kết những chứng cứ cô thu thập được trong ngày hôm nay, viết bản thảo rồi gửi cho cấp trên đại nhân.
Ôn Tiểu San gọi tới hỏi tiến triển, cô đáp lại một câu: “Ngày mai sẽ lên báo, người xấu rồi sẽ gặp báo ứng”.
Sau khi tắt máy, Ôn Tiểu San lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Sau khi bên kia bấm nút nghe, cô ta nói: “Ngày mai sau khi báo ra, tôi sẽ đi tự thú! Bà có thể chờ xem Hứa Tịnh Nhi thân bại danh liệt rồi!”.