Dù sau đó tắt máy thì Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.
Lời nói của Khiết Thần vẫn vang lên bên tai cô.
“Hứa Tịnh Nhi, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tối nay, em nên báo đáp rồi nhỉ”.
“Nghĩ xem báo đáp như thế nào nhé.
Anh không hài lòng là sẽ không nhận đâu đấy”.
Là một tổng tài bá đạo không thiếu tiền, Hứa Tịnh Nhi biết cô không thể dùng tiền để trả anh.
Huống hồ, dù cô có tiền thì cũng không đủ để trả.
Câu nói của anh đã quá rõ ràng.
Báo đáp kiểu thông thường anh sẽ không nhận.
Lúc trước muốn có được tin nào đó là phải hôn…Vậy thì lần này báo đáp là muốn cô dùng thân đền đáp sao?
Khụ khụ…
Thực ra trong khoảng thời gian ở cùng nhau này, Khiết Thần đối xử với cô rất tốt.
Sự thay đổi của anh đương nhiên khiến cô rung động.
Chỉ là…Cô vẫn cảm thấy có một chút cảm giác bất an, khiến cô vẫn cảm thấy lo lắng, không thể nào tiến thêm bước nữa.
Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu.
Xem ra, cô vẫn phải tìm cách khác để báo đáp cho anh rồi.
Vừa hay cô Lâm từ trong phòng bước ra.
Hứa Tịnh Nhi thay đồ, hỏi cô Lâm: “Chị Lâm ra ngoài phải không?”
Cô Lâm gật đầu cười: “Đúng vậy, trong nhà hết thức ăn rồi, tôi đi siêu thị một chuyến”.
Hứa Tịnh Nhi đang âu sầu vì không biết cảm ơn Khiết Thần thế nào, nghe thấy vậy đôi mắt cô sáng lên.
Cô lập tức đứng dậy: “Chúng ta cùng đi nhé”.
Khiết Thần vừa về chung cư đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra.
Cô Lâm đón lấy cặp sách và áo khoác, cười tươi rói nói với anh: “Cậu chủ, hôm nay thiếu phu nhân đích thân đi chọn đồ ăn, xuống bếp đấy.
Nói là sẽ nấu một bữa ăn thật thịnh soạn, bận tới giờ vẫn chưa xong mà cũng không để tôi giúp nữa”.
Khiết Thần nhếch miệng cười không nói gì.
Anh thay giày, đi thẳng tới nhà bếp.
Cơ thể to lớn của anh dựa vào cửa.
Anh không làm phiền cô.
Đôi mắt đen láy chỉ nhìn cô chăm chăm.
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được ánh mắt của anh.
Cô nhìn lại, nở nụ cười xán lạn: “Anh về rồi à? Đợi một lúc nữa là có thể ăn cơm rồi”.
Khiết Thần nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô.
Lúc này, anh bỗng có cảm giác thật hạnh phúc.
Cảm giác đó len lỏi trong trái tim.
Thật ấm áp.
Hóa ra, anh cũng có lúc dễ dàng hài lòng như thế này.
Chỉ cần…mỗi lần về tới chung cư, cô để đèn sáng cho anh, có hương thơm của cơm canh bay tới và cả nụ cười của cô là đủ.
Nụ cười của cô giống như có ma thuật, khiến anh thấy si mê.
Ánh mắt Khiết Thần đanh lại.
Anh sải bước tới, cầm lấy tay cô ấn vào tủ lạnh, ghì chặt lấy cơ thể cô.
Khiết Thần nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát của người con gái.
Đôi mắt cô đen láy, đôi môi cô đỏ hồng.
Anh nuốt ực nước miếng nói giọng khàn khàn: “Hứa Tịnh Nhi, đây là cách em báo đáp anh sao?”
Hứa Tịnh Nhi không kịp phản ứng, cứ thế đứng ngây ra.
Sau đó anh nghe thấy tiếng người đàn ông cùng với đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh thì bỗng mặt cô đỏ ửng.
Đỏ tới mức hai tai cũng nóng ran.
Cô nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bữa cơm này, em nấu những món anh thích ăn nhất, báo đáp thế này…”
Cô chưa nói xong thì Khiết Thần đã phủ định: “Không hài lòng”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi lập tức phản bác: “Anh còn chưa ăn đã nói không hài lòng.
Ăn thử xem đi mà”.
“Được”.
Người đàn ông đồng ý, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô.