Ý cô nói là ăn thức ăn của cô mà!
Huống hồ, đây là nhà bếp.
Cô còn đang nấu ăn đây này.
Sao anh có thể làm càn, nhỡ đâu cô Lâm thấy thì ngại lắm.
Vô vàn suy nghĩ trỗi dậy trong đầu cô.
Cô đưa tay lên, đặt lên ngực anh như muốn đẩy anh ra.
Khiết Thần thuận thế để cô đẩy ra một khoảng, nhưng tay anh vẫn đặt trên tủ lạnh.
Anh nhìn xuống, nhìn khuôn mặt đỏ hây hây như hoa đào, đôi mắt long lanh gợn sóng của cô và nói từng từ: “Hứa Tịnh Nhi, anh nói rồi, anh không hài lòng với sự báo đáp lần này nên không nhận”.
“Em đã không đưa ra được sự báo đáp ổn áp thì anh…đành phải tự mình đòi lấy vậy”.
Nói xong anh ôm chặt Hứa Tịnh Nhi đang định bỏ chạy.
“Ư…”
Ban đầu cô còn vùng vằng nhưng dần dần thì hai tay buông xuống bỗng bất giác đặt lên eo anh rồi ôm chặt.
Một hồi lâu sau, anh cúi sát cô hơn.
Hứa Tịnh Nhi dường như có thể nhìn thấy tình yêu vô cùng ấm áp dịu dàng trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Khoảnh khắc này, cô bỗng cảm thấy Khiết Thần yêu cô…thật lòng.
Cô trợn tròn mắt.
Lúc mà cô muốn nhìn rõ hơn thì bỗng ngửi thấy mùi khét.
Cô bỗng giật mình.
Ôi đồ ăn cô nấu!
Cô lập tức đẩy Khiết Thần ra, đi tới bên bếp, nhanh chóng tắt lửa.
Ngay sau đó, cô nhìn nồi thức ăn đã bị cháy đen, trừng mắt đầy tức giận nói với Khiết Thần: “Anh xem, tại anh đấy.
Cháy thành ra thế này rồi, ăn kiểu gì nữa đây!”
Thế nhưng dáng vẻ của cô lại chẳng giống như đang giận dữ chút nào mà chỉ có sự đáng yêu, khiến người khác nhìn mà muốn tan chảy.
Khiết Thần lên tiếng không chút do dự: “Cháy anh cũng ăn”.
Chỉ cần là cô làm thì dù ngon hay không anh cũng ăn hết.
“…”
Rõ ràng là đang bốc hỏa nhưng trong nháy mắt cơn lửa giận tan biến khi nghe anh nói vậy.
Hứa Tịnh Nhi bặm môi, cố gắng không bật cười.
Sau đó, cô vẫn làm ra vẻ giận dữ: “Anh ra ngoài đi, đừng làm phiền em nấu ăn nữa”.
Cô vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài.
Khiết Thần sau khi có được chiến lợi phẩm thì hài lòng phối hợp với cô, để cô đẩy anh ra khỏi nhà bếp.
Nếu mà còn ở cùng cô thì anh không dám đảm bảo là sẽ không đòi thêm lợi lạc đâu…
Khiết Thần làm đúng như những gì anh nói.
Anh ăn hét sạch số thức ăn bị cháy mà Hứa Tịnh Nhi đã làm.
Anh cổ vũ cô như vậy, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy vui lắm.
Vui tới mức cô lập tức lên tiếng chẳng chút suy nghĩ khi thấy Khiết Thần tắm xong lập tức đi tới ghế sô pha.
“Khiết Thần, anh có muốn quay lại giường ngủ không?”
Người đàn ông khựng bước, đôi mắt đanh lại.
Đợi đến khi Hứa Tịnh Nhi biết mình nói gì thì ván đã đóng thuyền.
Cô lập tức cuống lên không biết phải làm sao.
Chỉ thấy Khiết Thần đang nhìn mình chăm chăm.
Cô liếc qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngay sau đó cô cảm thấy Khiết Thần sải bước đi về phía mình.
Một giây sau, Khiết Thần đặt tay lên cằm cô, nâng nhẹ lên nhìn anh.
Đôi mắt anh như có sóng cuộn trào, cứ thế hút lấy cô khiến cô không dứt ra được.