Hai chữ Vân Nhu khiến ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi nghiêm nghị, Tô Tử Thiến cũng biết Vân Nhu?
Thấy vậy, Tô Tử Thiến lại cười khanh khách.
Dường như cô ta rất thưởng thức vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi, trong mắt hiện lên vẻ hả hê.
Cô ta tấm tắc lên tiếng: “Xem ra cô cũng đã nghe nói tới Vân Nhu rồi, không cần tôi phải giới thiệu thêm nữa nhỉ.
Người con gái ưu tú, cao quý tao nhã như vậy, giống như tác phẩm nghệ thuật đặt trong lồng kính, chúng ta và cô ta khác xa một trời một vực”.
Tô Tử Thiến nói đến cuối thì lại biến thành cảm khái.
Nói thật, năm xưa Cố Khiết Thần ruồng bỏ cô ta vì Hứa Tịnh Nhi, trong lòng cô ta vô cùng không phục, cực kỳ không cam tâm.
Không phải Hứa Tịnh Nhi dựa vào mấy thủ đoạn dơ bẩn mới có thể lên chức sao?
Bàn về ngoại hình tài năng, cô ta tự nhận mình không thua kém gì Hứa Tịnh Nhi, chỉ thua ở chỗ cô ta không xấu xa ghê tởm như Hứa Tịnh Nhi.
Cho nên, dựa vào đâu chỉ có một mình cô ta rơi vào địa ngục? Dù có chết, cô ta cũng phải kéo theo Hứa Tịnh Nhi!
“Hứa Tịnh Nhi, có phải cô cho rằng Khiết Thần bỏ rơi tôi là vì cô?”, Tô Tử Thiến lại lạnh lùng lên tiếng: “Ha, vốn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy, tôi còn ngu ngốc đi hỏi Khiết Thần, tôi còn tìm lý do, tìm nỗi khổ thay anh ấy”.
“Tôi nghĩ, chắc cô hiểu vì sao tôi lại cố chấp, không buông bỏ được như vậy? Khiết Thần muốn đối tốt với một cô gái thì vô cùng cưng chiều, muốn gì được nấy, thật sự dâng cả thế giới đến trước mặt cô ấy để cô ấy vui, khiến người ta ngộ nhận trong mắt anh ấy chỉ có mình người đó, trong lòng cũng chỉ có mình người đó, anh ấy chỉ yêu một mình người đó”.
“Nhưng thế giới này làm gì có nhiều cô gái Lọ Lem đến vậy.
Tôi không phải, Hứa Tịnh Nhi cô cũng không phải!”.
“Hứa Tịnh Nhi, có phải cô cho rằng hôm nay Khiết Thần dẫn cô đến bữa tiệc, mặc nhận mối quan hệ mờ ám giữa cô và anh ấy trước mặt mọi người là anh ấy thật sự thích cô không? Chuyện này tôi đã trải qua ba năm rồi… Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy yêu tôi, tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ kết hôn với anh ấy, kết quả thì sao? Anh ấy vẫn có thể trở mặt vô tình với tôi mà không hề do dự”.
“Nói đủ chưa?”.
Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng lên tiếng: “Tôi không có hứng thú nghe cô kể cô yêu mà không có được, cô bất cam và oán hận, nhưng cô cứ muốn kể thì cũng không vấn đề gì.
Chỉ là chó ngoan không chắn đường!”.
Cô ngước mắt lên, liếc nhìn gương mặt sưng đỏ như đầu heo của cô ta, nhếch môi cười lạnh lùng, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Mũi của cô vẫn ổn chứ?”.
Nhắc tới mũi, Tô Tử Thiến lập tức nhớ tới lần trước cô ta bị Hứa Tịnh Nhi đấm lệch mũi, nụ cười cứng đờ, che mũi theo phản xạ, vội vàng lui ra sau hai bước.
Hứa Tịnh Nhi cười chế giễu, sức chiến đấu kém như vậy mà cũng dám nhảy nhót trước mặt cô.
Cô dời mắt đi, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Sự bình tĩnh của cô quả thật ngoài dự liệu của Tô Tử Thiến.
Nhớ ngày trước, cô ta biết được Hứa Tịnh Nhi đã trở về, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, nóng ruột bất an, vô cùng thấp thỏm.
Hứa Tịnh Nhi tự tin như vậy thật, hay là… giả vờ?
Cô ta không tin Hứa Tịnh Nhi thật sự có thể thờ ơ với Vân Nhu.
Theo những gì cô ta điều tra được, Vân Nhu không những là mối tình đầu của Cố Khiết Thần, mà còn là… ánh trăng sáng không thể gạt bỏ trong lòng anh.
Tô Tử Thiến không đuổi theo, mà nhìn bóng lưng bình tĩnh tự nhiên của cô, mở miệng: “Tội cho cô còn ở đây tự đắc.
Trước kia Khiết Thần dùng tôi để kích động Vân Nhu, nên mới đưa tôi lên vị trí cao như vậy, chính là để Vân Nhu nhìn thấy, có vậy thì cô ta mới ghen tị, mới quay về, bây giờ đến lượt cô rồi”.
Dừng một lúc, cô ta lại quăng ra một quả bom nặng ký: “À đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên nói với cô, buổi tiệc ngày hôm nay là người trong giới các cô tổ chức chào mừng Vân Nhu trở về!”.