Nhà thể thao.
Những hoạt động quy mô lớn đều được chọn tổ chức ở đây.
Hôm nay trước nhà thể thao dựng một tấm biển hình người.
Tấm biển đó rõ ràng là hình của Vân Nhu.
Trên bức tường bên cạnh cũng dán áp phích cực lớn của cô ta.
Viết rằng ‘nữ anh hùng quốc dân’.
Đây chính là buổi diễn đầu tiên trong tour lưu diễn của Vân Nhu.
Đúng ra cô phải để ý tin tức này 24/24 mới phải.
Nhưng vì lý do nào đó mà gần đây cô không để ý nên không biết hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của cô ta.
Hôm qua, lúc Vân Nhu ở ngoài ban công chính là mời Khiết Thần tới tham gia buổi biểu diễn của cô ta sao? Vậy thì cái gọi là không gặp không về là cái này còn gì?
Khiết Thần hẹn gặp cô ta, không phải vì chuyện hệ trọng gì mà là tới thưởng thức, cổ vũ cô ta?
Vân Nhu lúc được mời phỏng vấn đã nói rằng buổi biểu diễn của cô được tổ chức ở thủ đô là vì người trong mộng.
Và lần này cô về nước cũng là vì người ấy.
Thật đúng là…trùng hợp đến thế là cùng.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại.
Cô biết, cách làm thông minh nhất lúc này của cô chính là lập tức rời khỏi đây, coi như không biết gì.
Coi như không nhìn thấy gì.
Như vậy, ít nhất cô có thể duy trì được mối quan hệ giữa hai người.
Mối quan hệ mà cô khó khăn lắm mới có được, đó chính là sự bảo vệ và sự dịu dàng mà anh dành cho cô.
Cô có thể tự lừa gạt nhất thời nhưng có thể lừa gạt được cả đời không?
Hừ, Khiết Thần chắc gì đã dành trọn vẹn cả đời cho cô…
Nếu như Vân Nhu đúng là thanh mai của anh, giờ cô ta trở về thì Khiết Thần vẫn sẽ yêu cô ta.
Đến cuối cùng anh sẽ tha thứ cho cô ta.
Vậy thì, tình xưa lại được nối lại.
Tới khi đó, cô còn chỗ không?
Không, cô không thể đi như thế được.
Ba năm trước cô đã nhu nhược một lần, từ đầu tới cuối không hiểu rõ tình cảm của Khiết Thần dành cho mình là gì.
Lần này, cô không thể lặp lại vết xe đổ được nữa.
Cô muốn biết giữa Khiết Thần và Vân Nhu có phải thật sự là tình đầu hay không.
Có phải cô giống như Tô Tử Thiến, chỉ là công cụ để Khiết Thần lấy ra khiêu khích Vân Nhu hay không.
Hứa Tịnh Nhi không hề suy nghĩ thêm, cũng không cho mình được thoái lui.
Cô nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, sải bước đi về phía nhà thể thao.
Vé buổi biểu diễn đầu tiên của Vân Nhu đã bán hết từ lâu.
May mà có tiền là có tất cả.
Hứa Tịnh Nhi dùng số tiền gấp ba, mua được tấm vé từ một cô gái ngay ở cổng, thành công tiến vào hiện trường buổi diễn.
Vé cô mua khá gần với hàng đầu.
Sau khi cô ngồi xuống bèn nhìn qua phía khu vực khách VIP.
Quả nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng Khiết Thần.
Anh ngồi chính giữa, đối diện với sân khấu.
Lát nữa Vân Nhu biểu diễn.
Anh chỉ cần ngẩng lên là nhìn thấy cô ta.
Hứa Tịnh Nhi bặm môi, cảm thấy đói nhói trong lòng.
Buổi biểu diễn vừa bắt đầu, đèn khu vực toàn bộ sân khấu tối dần.
Chỉ duy có một luồng sáng rọi thẳng lên người Vân Nhu đang ngồi phía sau cây đàn màu trắng.
Cô ta lúc này đẹp như tiên nữ, dịu dàng nhìn về phía Khiết Thần và mỉm cười.
Hai tay cô ta khẽ đặt lên phím đàn, những ngón tay thon dài lướt nhanh.
Âm nhạc tươi vui vang lên, đám đông dần chìm đắm trong cơn say.
Cả buổi biểu diễn, ánh mắt Vân Nhu không hề rời khỏi anh, giống như…cô ta đang biểu diễn cho một mình anh vậy.
Nơi đây dường như là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Vân Nhu sau khi hạ màn thì Khiết Thần cũng đứng lên.
Anh không hề rời đi theo dòng người mà đi về phía sau sân khấu.