Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ là mình buột miệng nói ra mấy lời đó.
Trước mặt Khiết Thần, cô luôn nhẫn nhịn, luôn cẩn thận.
Dù trong thời gian này cô đã lấy lại được chút kiêu kỳ nhưng phần lớn khi hai bên có thể hòa hợp thì cô vẫn tỏ ra rất bình thường.
Thế nhưng bây giờ, vì không muốn Khiết Thần nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô nên mới ngăn anh lại.
Chỉ là…cô không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Đúng vậy, cô không muốn anh chạm vào cô.
Nếu anh thích người con gái khác, nếu anh còn quan tâm tới người đó thì đừng quan tâm tới cô.
Đừng bận tâm tới cô.
Đừng tỏ ra dịu dàng hay đối xử tốt, cũng đừng để cô nảy sinh những phán đoán sai lầm để cô tưởng rằng…anh thật sự thích cô nữa.
Một bên nghĩ về người con gái khác, một bên đối xử tốt với cô là ý gì? Không kỳ quặc sao?
Thật sự là chẳng bằng lúc trước.
Anh cứ lạnh nhạt, khinh thường cô.
Anh không thích thì không để cho cô có bất kỳ hi vọng gì.
Như vậy ít ra cô có thể giữ được trái tim mình, không si tình đến thế.
Hứa Tịnh Nhi càng nghĩ càng thấy uất ức.
Cô đau càng thêm đau.
Đôi mắt cô cay cay.
Nỗi đau xộc lên mũi, lên họng, lên trái tim, chỗ nào cũng thấy đau.
Cô không muốn nhìn thấy Khiết Thần nữa liền quay lưng về phía anh.
Cô có thể cảm nhận được Khiết Thần đang nhìn mình, mỗi lúc một âm trầm hơn.
Có lẽ do lời nói vừa rồi của cô khiến anh tức giận.
Thế nhưng cô lúc này cô chẳng muốn quan tâm tới tâm trạng của anh nữa.
Cô luôn quan tâm tới cảm xúc của anh, vậy ai quan tâm cảm xúc của cô đây?
Những gì cô chứng kiến, nghe thấy tối nay, mỗi một cảnh tượng, mỗi từ, mỗi chứ đều như những nhát dao sắc bén đâm vào lồng ngực cô.
Cô không sợ thất vọng mà sợ thứ ‘tưởng là có thể lấy lại được’ bỗng trở nên trống trơn.
Cái cảm giác ‘tưởng là được yêu’ còn đau khổ hơn là ‘biết không bao giờ có được tình yêu’.
Khiết Thần không hề tức giận như cô nghĩ.
Anh lặng im, cuối cùng đứng dậy, kéo chăn đắp lên người cô.
Một động tác đơn giản nhưng khiến Hứa Tịnh Nhi vốn đang cố nén nước mắt bỗng không thể kiểm soát được nữa.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Khiết Thần bước ra khỏi phòng ngủ, khẽ đóng cửa lại.
Đôi mắt luôn lãnh đạm của anh ánh lên vẻ khó hiểu.
Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi cự tuyệt anh, anh có thể cảm nhận được cảm giác này giống như quay lại mối quan hệ trước đây của hai người.
Nhưng sao cô ấy đột nhiên thay đổi như vậy chứ?
Giai đoạn này, hai người đã dần trở nên thân thiết hơn.
Thái độ của Hứa Tịnh Nhi đối với anh cũng dần thay đổi.
Nếu không, cô cũng đã không chịu để anh quay lại ngủ trên giường.
Rõ ràng mọi thứ đang tốt đẹp mà…
Khiết Thần day chán, bước vào phòng sách.
Anh cầm điện thoại lên, gọi điện cho Từ Soái.
Khi điện thoại sắp tự động ngắt cuộc gọi thì Từ Soái bắt máy.
Anh ta phàn nàn: “Ông nội ơi, lần sau lúc mà gọi điện thoại ấy, nhớ để ý thời gian.
Nửa đêm nửa hôm, tôi không ôm vợ ông ngủ thì cũng đừng ngăn cản việc tôi ôm cô gái khác ngủ chứ?”
Khiết Thần mặc kệ, đi thẳng vào vấn đề: “Có vấn đề cần hỏi anh”.
Từ Soái còn có thể nói gì được chứ? Người anh em của mình thì dù có quỳ xuống vẫn là anh em mà…
Anh ta đẩy cô gái trong lòng ra, dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc hút và nhả khói: “Hân hạnh được lắng nghe”.
Nghe xong sự lo lắng của Khiết Thần, Từ Soái suy nghĩ: “Tâm trạng phụ nữ mà đột nhiên thay đổi, nếu như anh không làm gì sai khiến cô ấy không vui thì chỉ còn lại một khả năng!”