Khiết Thần gập máy tính lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Anh nhìn màn đêm tối đen bên ngoài, đôi mắt chỉ còn lại sự rối rắm, cuối cùng biến thành sự chế nhạo.
Vết thương trong lòng đau râm ran rồi bỗng trở nên đau nhói. Thậm chí, khuôn mặt anh bắt đầu tái nhợt.
Trước giờ anh làm chuyện gì cũng đều nhắm trúng mục tiêu và luôn đạt được theo ý mình.
Lúc này anh mới biết, không phải mọi chuyện đều theo ý mình. Có những vết thương một khi đã hình thành thì không thể nào bù đắp được.
Cảm giác bất lực lan tỏa khắp cơ thể. Một sự khó chịu khiến bước đi của anh trở nên loạng choạng.
Anh trở lại phòng sách, lấy ra hộp thuốc và bật lửa từ trong ngăn kéo. Anh châm thuốc, đặt lên miệng, rít một hơi rồi từ từ nhả khói. Đôi mắt anh trở nên âm trầm.
Ở nơi khác…
Vân Nhu nghe tin tình báo, đôi mắt cô ta trở nên âm trầm, cuối cùng tức tới mức ném cả điện thoại.
Màn hình rơi xuống, vỡ nứt.
Cô ta ngồi xuống ghế sô pha, tức tới mức thở hổn hển. Khuôn mặt nho nhã xinh đẹp thường ngày của cô ta bỗng trở nên vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Từ lúc kế hoạch của Vinh Phương Hoa thất bại khiến Tịnh Nhi trở nên nổi tiếng thì Vân Nhu đã bắt đầu bài binh bố trận theo ý của mình.
Mọi thứ vốn dĩ diễn ra rất thuận lợi, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. Cô ta từng bước khiến tình cảm vững chãi giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi trở nên lung lay. Sau đó, trước khi Tịnh Nhi tới gặp Khiết Thần thì cô ta đã gọi điện thoại, tung ra đòn chí mạng. Rõ ràng là cô ta cảm thấy Hứa Tịnh Nhi đã muốn thoái lui rồi.
Thật không ngờ…Cô ta đã đánh giá nhầm mức độ ‘mặt dày’ của Hứa Tịnh Nhi.
Cô ta đã nói tới mức đó rồi thì những người có liêm sỉ sẽ tự biết nhục mà rút lui. Thế mà Tịnh Nhi thì hay rồi, cô coi như không có gì.
Dù cô ta cũng chỉ dám cá cược nhưng cảm thấy vô cùng tự tin. Thế mà cô ta đã thua rồi. Vậy thì sao mà cô ta không tức cho được.
Cũng phải. Hứa Tịnh Nhi – một người phụ nữ đã quen dùng thủ đoạn thì sao có thể dễ dàng từ bỏ vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cố chứ. Tịnh Nhi trước giờ luôn bỉ ổi như vậy. Sao cô ta có thể hi vọng Hứa Tịnh Nhi biết điều cho được.
Vân Nhu đứng dậy, đi tới quầy ba trong căn phòng, lấy một chiếc ly cổ cao và rót cho mình một ly rượu vang. Cô ta nâng ly, khẽ lắc nhẹ và uống cạn.
Hương rượu nồng ngấm vào cổ họng, ngọt ngào vô cùng. Cô ta nheo mắt hưởng thụ. Cơn lửa giận trong lòng dần biến mất. Cả cơ thể cô ta trở về trạng thái nho nhã, điềm đạm.
Dù lần này Hứa Tịnh Nhi đã thắng nhưng cũng chỉ thắng trên danh nghĩa mà thôi. Ít nhất thì cô ta cũng không phải không đạt được gì.
Tình cảm giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi còn dễ vỡ hơn cả ly rượu trong tay cô ta, hay nói cách khác là giữa họ vốn dĩ không có tình cảm.
Về điểm này, cô ta cảm thấy khá hài lòng. Cô ta không tin Khiết Thần lại không có mắt nhìn người, lại đi thích một người phụ nữ như Hứa Tịnh Nhi.
Ánh mắt cô ta trở nên u ám và bất cam. Cô ta nhìn về phía trước, giống như Khiết Thần đang ở trước mặt mình và lầm bầm: “Khiết Thần, sao anh có thể tìm đại một người phụ nữ không ra gì để đối phó với em chứ? Anh thật sự giận dữ vì khi đó em đã rời bỏ anh sao?”
Có điều, cô ta sẽ không để cho sự hiểu nhầm này được tiếp diễn. Cô ta trở về chính là vì muốn lấy lại những gì đã mất.
Hứa Tịnh Nhi căn bản không xứng với Khiết Thần. Chỉ có cô ta mới xứng đôi vừa lứa với anh. Vì vậy, sẽ nhanh thôi, cô ta sẽ đưa tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo.