Hứa Tịnh Nhi: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Tôi đã nhận được tiền rồi.
Có điều tôi hiểu nhầm chồng mình.
Anh ấy không hề muốn chia tay với tôi.
Tôi không muốn ly hôn nữa.
Vì vậy tạm thời không cần khoản tiền này.
Tôi muốn trả lại tiền”.
Khoản tiền này là bất đắc dĩ mới mượn cấp trên.
Giờ không cần ly hôn nữa thì cô có thể dựa vào tiền mình kiếm ra để trả cho Khiết Thần.
Có thể bớt nợ ai thì bớt mà.
Cấp trên nhanh chóng đáp lại: “Ok, sau này nếu cần thì lên tiếng nhé”.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô thật sự đã gặp được một ông sếp siêu tốt.
Rất nhiều lần cô gặp nguy hiểm hay khó khăn thì sếp đều giúp cô.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng cô thấy cảm kích và kính trọng vô cùng.
Có thể nói là sự kính trọng dành cho sếp ào ào như nước sông Trường Giang vậy.
Sau này, nếu như có cơ hội gặp mặt, nhất định cô sẽ cảm ơn anh ta.
Cô bất giác viết thêm một bức thư: “Sếp, đại ân đại đức của anh, tôi sẽ khắc ghi trong lòng.
Sau này nếu anh cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ từ chối”.
Cấp trên: “Tôi nhớ rồi”.
Sau khi nhắn xong với sếp, Hứa Tịnh Nhi chuyển khoản lại tiền cho anh ta.
Cô lười biếng ngả người ra ghế và nheo mắt lại.
Mấy ngày này đúng là Hứa Tịnh Nhi phải viết xong bài đăng tin về Vân Nhu.
Nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, cô không chắc trong số những lời nói của cô ta lời nào là thật, lời nào là giả…hay tất cả…đều là giả.
Rằng cô ta chỉ cố tình khiêu khích cô mà thôi.
Trước khi biết rõ thì cô sẽ không viết.
Cô có bị hâm đâu mà phải viết ra những điều khiến người khác đoán ra mối quan hệ giữa Vân Nhu và Khiết Thần.
Khiết Thần giờ là chồng của cô, dù chưa công khai thì cô cũng không thể bị cắm sừng bởi anh được.
Vì vậy nhiệm vụ tiếp theo của cô chính là, phải hỏi cho ra nhẽ quá khứ giữa anh và Vân Nhu.
Hỏi từng từ.
Không! Từng con chữ cũng phải rõ ràng.
Ban đầu cô còn do dự không quyết, còn không dám hỏi.
Nhưng hôm qua Khiết Thần dẫn cô đi gặp bố mẹ, còn nói với cô rằng, giờ cô chính là người mà anh chọn thì đã cho cô cái dũng khí dám hỏi anh.
Cô cũng không biết dũng khí này duy trì được bao lâu.
Nhưng cô phải nhanh chóng làm rõ mới được.
Hứa Tịnh Nhi vốn định đợi Khiết Thần tan làm trở về thì sẽ nói chuyện với anh.
Không ngờ, lúc chạng vạng, cô Lâm nhận được điện thoại của trợ lý Lâm, nói đơn giản là tối nay Khiết Thần bận việc, không về, không cần đợi anh.
Cô Lâm truyền đạt lại cho Hứa Tịnh Nhi.
Lúc này, cô bỗng cảm thấy nghi ngờ.
Từ sau khi tình cảm của họ dịu xuống, Khiết Thần luôn báo cho cô anh ở đâu, làm gì.
Lần này không ngờ lại là trợ lý Lâm gọi điện.
Anh bận đến nỗi không thể đích thân nói một tiếng với cô sao?
Thế nhưng Hứa Tịnh Nhi biết Khiết Thần luôn bận rộn.
Dù cô nóng ruột chuyện liên quan tới Vân Nhu thì cũng không thể làm phiền anh.
Đành kìm nén trong lòng.
Cô lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Khiết Thần: “Khiết Thần, dù bận cũng phải nhớ nghỉ ngơi, nhất định phải ăn cơm.
Xong việc về sớm chút nhé, em có chuyện muốn nói”.
Tại phòng làm việc của sếp tổng.
Khiết Thần nhìn chăm chăm từng chữ mà Hứa Tịnh Nhi mới gửi tới.
Đặc biệt là dòng cuối cùng.
Đôi mắt anh khẽ dao động, miệng mím chặt.
Khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên ảm đạm.
Cô ấy…sốt ruột muốn nói chuyện ly hôn với anh đến thế sao?
Cả đêm không ngủ, hai mắt Khiết Thần đỏ ngầu.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Khi anh mở mắt ra thì giống như đã đưa ra được quyết định.
Anh ấn điện thoại: “Trợ lý Lâm, vào đây chút”.