Trợ lý Lâm gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy chữ “mời vào” mới đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc, nhìn Cố Khiết Thần, cung kính nói: “Cố tổng, anh có gì phân phó?”.
Cố Khiết Thần day ấn đường, không lên tiếng ngay mà ngoái đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, thái độ khó dò.
Tuy trợ lý Lâm cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng anh ta theo Cố Khiết Thần lâu như vậy, nên vẫn rất có mắt nhìn, có thể nhận ra hiện giờ tâm trạng của anh rất không tốt.
Anh ta không nói gì, kiên nhẫn chờ mệnh lệnh của Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần yên lặng khoảng một phút mới thu hồi tầm mắt, quay ra nhìn trợ lý Lâm, ngón tay gõ xuống mặt bàn, trầm giọng nói: “Tất cả sắp xếp lịch trình về sau của tôi”.
Trợ lý Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ra.
Boss lớn muốn anh ta báo cáo lịch trình đây mà, anh ta còn tưởng lại xảy ra chuyện gì chứ, làm anh ta hết cả hồn.
Anh ta lập tức lấy ipad vẫn luôn mang theo bên người ra, ngón tay gõ mấy cái trên đó, bảng lịch trình hiện ra, anh ta báo cáo rõ ràng từng lịch trình sau đó.
Thời gian trước mới làm xong một dự án lớn, khiến Cố Khiết Thần ba ngày ba đêm không thể về nhà với Hứa Tịnh Nhi, nên khi sắp xếp lịch trình sau đó, anh ta rất thức thời xếp dãn ra một chút.
Những việc không cần thiết, không quan trọng lắm, anh ta đều cố gắng tự giải quyết, đảm bảo một thời gian sau ngày nào Cố Khiết Thần cũng có thể về nhà với vợ.
Nhưng cũng không biết anh ta nói sai chỗ nào, mà anh ta nói đến đâu, khuôn mặt đẹp trai của boss lại lạnh lẽo đến đó.
Khó khăn lắm mới báo cáo xong lịch trình của một tuần, trợ lý Lâm thấy sắc mặt của Cố Khiết Thần đã sa sầm hẳn xuống.
Anh ta không khỏi nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi lại: “Cố tổng, anh có chỗ nào không hài lòng sao?”.
Lẽ nào vẫn chê anh ta sắp xếp lịch trình quá dày? Vậy thì… anh ta có thể cố gắng sửa lại! Xem có thể bỏ bớt mục nào đi không!
Đôi mắt Cố Khiết Thần u ám, lạnh lùng hỏi vặn lại: “Cố Thị sắp phá sản à?”.
“…”, trợ lý Lâm thót tim một cái, dù thế nào cũng phải nhắm mắt mà dỗ dành trước đã: “Cố tổng, sao anh lại nói những lời đáng sợ như vậy chứ? Dưới sự lãnh đạo anh minh thần võ của anh, tập đoàn Cố Thị đang lên như diều gặp gió, doanh thu ngày càng cao, sao có thể phá sản được chứ?”.
“Nếu vậy thì sao tôi lại rảnh rỗi thế này?”, giọng nói của Cố Khiết Thần càng ngày càng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng ngập tràn lạnh lẽo.
“…”, trợ lý Lâm vừa buồn bực vừa không biết nói gì.
Hóa ra không phải chê công việc của anh nhiều, mà là chê công việc của anh ít sao?
Boss lớn đúng là người cuồng công việc, nhưng từ khi tình cảm của boss và cô chủ có chuyển biến tốt, thì anh càng ngày càng giống hôn quân, ngày nào cũng đi muộn hoặc về sớm, chỉ có anh ta đáng thương ngày nào cũng phải thức khuya tăng ca, còn chưa hết ế đã hết tóc rồi.
Trợ lý Lâm mặt mũi méo xệch, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố tổng, tôi đây chẳng phải muốn giảm tải gánh nặng cho anh sao…”
“Hử?”.
Chỉ một chữ ngắn ngủi nhưng đã khiến trợ lý Lâm cảm nhận được mình sắp phải đối mặt với lựa chọn đáng sợ là đi Châu Phi hay đi Philippines rồi.
Anh ta lập tức nghiêm mặt đáp: “Cố tổng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình sau đó của anh thật kín, khiến mỗi ngày của anh đều thật phong phú! Để anh đắm mình trong đại dương công việc, vẫy vùng thỏa thích!”.
Lúc này Cố Khiết Thần mới hài lòng gật đầu, phất tay với anh ta.
Sau khi trợ lý Lâm rời khỏi phòng làm việc, Cố Khiết Thần mới lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Hứa Tịnh Nhi.