Hứa Tịnh Nhi tắm xong đi ra mới nhìn thấy tin nhắn Cố Khiết Thần nhắn lại: [Thời gian này rất bận, anh sẽ ở công ty, không về chung cư nữa.
Em cũng chăm sóc bản thân cho tốt, ăn uống cẩn thận, nghỉ ngơi đầy đủ, đi tập thể dục đúng giờ, cô Lâm sẽ giám sát em.]
Hứa Tịnh Nhi đọc xong, không khỏi bĩu môi.
Lúc nào anh cũng bận như vậy, bản thân không biết nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng giám sát việc nghỉ ngơi của cô không lệch phút nào, đúng là chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn.
Có cần phải gia trưởng như vậy không?
Tuy oán thầm như vậy, nhưng khóe môi cô vẫn nhếch lên không kìm chế được.
Sự lo lắng và quan tâm của Cố Khiết Thần khiến cô có cảm giác được “thích”.
Trước kia cô không dám tham lam, nhưng hiện giờ, nếu Cố Khiết Thần thực sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với cô, mà cô lại thích anh như vậy, thì đương nhiên cô cũng hy vọng anh cũng thích mình, cho dù chỉ là một chút xíu.
Hứa Tịnh Nhi đặt điện thoại xuống, lên giường nằm, nghiêng mặt về phía Cố Khiết Thần hay nằm ngủ, dịu dàng nói: “Chúc anh ngủ ngon, Cố Khiết Thần”.
Phần đời còn lại, cô muốn buổi tối nào cũng có thể chúc anh ngủ ngon.
…
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng “thời gian này” mà Cố Khiết Thần nói cùng lắm chỉ là một tuần nửa tháng, nhưng không ngờ cô ở nhà chờ mười mấy ngày vẫn không thấy Cố Khiết Thần về.
Không chỉ không về nhà mà ngay cả khi cô gọi điện thoại cho anh cũng đều là trợ lý Lâm nghe máy.
Nhắn tin cũng rất ít khi nhắn lại hoặc là bơ luôn.
Hứa Tịnh Nhi dần mất bình tĩnh, cũng mơ hồ cảm thấy bất an.
Sao tình trạng này lại giống ba năm trước thế nhỉ? Cố Khiết Thần cũng đột ngột trở nên lạnh nhạt với cô.
Lúc đó Cố Khiết Thần cũng nói là bận, rất bận, bận đến mức không có thời gian gặp cô, không có thời gian gọi điện thoại cho cô, không có thời gian gửi tin nhắn cho cô.
Cố Khiết Thần bận đến mức như vậy thật sao?
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới suy nghĩ, cảm thấy suy nghĩ lung tung không bằng chủ động xuất kích.
Một người có kiên nhẫn như cô mà cũng chờ đến mức sốt cả ruột rồi.
Cố Khiết Thần không về nhà thì cô có thể đến công ty tìm anh mà, xem có đúng là anh bận đến mức đó không.
Nếu anh bận thật thì cô không cần phải suy đoán vớ vẩn nữa, cùng lắm thì ở đó đợi.
Anh dù bận đến đâu thì cũng phải ăn cơm, cô có thể nhân thời gian đó để nói với anh chuyện về Vân Nhu.
Lần này, Hứa Tịnh Nhi rất có tâm cơ, cô không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn trước khi đi, mà chọn một ngày nắng đẹp, tự tay làm món Cố Khiết Thần thích ăn, rồi xách theo hộp cơm, lái xe xuất phát.
Đến đại sảnh dưới tầng một của Cố Thị, vì phải có hẹn trước mới được gặp Cố Khiết Thần, nên Hứa Tịnh Nhi mới lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lâm, bảo anh ta xuống đón cô.
Còn bảo anh ta là cô muốn cho Cố Khiết Thần một bất ngờ, nên đừng bảo anh là cô đã đến.
Trợ lý Lâm bất ngờ nhận được cuộc gọi này của Hứa Tịnh Nhi, sống lưng không khỏi lạnh toát.
Có… có chuyện gì thế này? Sao cô chủ không nói lời nào đã đánh thẳng đến công ty thế này?
Anh ta cũng không phải là đồ ngốc, tuy boss lớn không nói rõ, nhưng anh ấy đột ngột yêu cầu tăng khối lượng công việc, hơn nữa đã nhiều ngày không về nhà.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra chắc chắn giữa anh ấy và cô chủ lại xảy ra chuyện gì đó, anh ấy cũng không muốn gặp cô chủ.
Vậy anh ta tìm lý do từ chối cô chủ sao?
Không được, trong điện thoại còn dễ nói, người đã đến dưới công ty rồi, mà còn không cho cô ấy lên.
Cô chủ là người thông minh, chẳng lẽ không phát hiện ra vấn đề sao?
Trợ lý Lâm đấu tranh một lúc, không thể tự ý quyết định được, nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía boss lớn, đi xin chỉ thị của anh trước.
Thế là anh ta bước vào phòng làm việc, hỏi: “Cố tổng, cô chủ đến rồi, đang ở dưới tầng một, muốn gặp anh, anh có gặp không?”.