Vân Nhu vẫn sắp xếp như trước nay vẫn thế. Phía sau cô ta có ba người trợ lý. Một người xách túi, một người cầm áo khoác và một người cẩn thận bảo vệ cô ta.
Cố Tuyết thấy vậy bèn hừ giọng khinh thường.
Hứa Tịnh Nhi đã không còn hứng thứ với cô ta nữa rồi nên cô chỉ liếc nhìn rồi quay đi, để tránh đau mắt.
Cố Tuyết cũng như vậy. Hai người họ tự động ngó lơ cô ta và định bước vào tiệm spa.
Bỗng nhiên giọng nói dịu dàng của Vân Nhu vang lên: “Tiểu Tuyết, đã lâu không gặp”.
Cô ta đi tới, đứng ngay trước mặt Cố Tuyết và Hứa Tịnh Nhi. Cô ta nhìn Cố Tuyết, nở nụ cười tươi rói, giọng nói thì đong đầy cảm xúc: “Tiểu Tuyết, chớp mắt thôi mà em đã lớn thế này rồi. Nhớ lại lúc trước em còn cứ đi theo chị gọi chị ơi thì khi đó em nhỏ có từng này thôi này…”
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên miêu tả.
Cố Tuyết nhếch miệng, dùng lời nói cay độc học được từ ông anh họ bao năm qua đáp lại cô ta không chút khách sáo: “Ngại quá, bố mẹ tôi sinh được ba người anh trai, không có chị gái. Tôi là con gái duy nhất, đừng có tự nhận thân quen được không. Cửa nhà họ Cố, chị không với nổi đâu”.
Nụ cười trên mặt Vân Nhu đóng băng, nhưng cô ta nhanh chóng giữ bình tĩnh, chỉ coi lời nói của Cố Tuyết như lời tức giận của một đứa trẻ: “Tiểu Tuyết, chị biết, em cũng giận vì chị năm đó bỏ đi. Chị có thể hiểu được, vì dù sao khi đó em cũng yêu quý chị như vậy cơ mà”.
Hứa Tịnh Nhi biết, lời của cô ta nói không phải để cho Cố Tuyết nghe mà để cô nghe.
Vân Nhu dù không nhắc tới Khiết Thần nhưng chữ ‘cũng’ đã nói lên tất cả.
Chẳng phải cô ta đang ám thị, cô ta và Khiết Thần không chỉ có hai người mà bao gồm cả nhà họ Cố cũng đều luôn thân thiết với cô ta hay sao?
Hứa Tịnh Nhi thật sự cảm thấy khâm phục Vân Nhu. Lần trước cô ta nói dối, bị hành động của Khiết Thần tát bật ngược vậy mà lúc này gặp lại cô, Vân Nhu vẫn chẳng chút ngại ngùng nhắc tới quá khứ của cô ta và Khiết Thần.
Cô vốn chẳng quan tâm, thế nhưng Vân Nhu hết lần này đến lần khác gây sự với cô.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng cười: “Tiểu Tuyết nhà chúng tôi trước đây con mắt nhìn người không được tốt lắm. Người mà con bé thích nếu không phải là cặn bã thì cũng là tạp nham. May mà con bé còn ít tuổi, nhìn lầm một, hai người cũng coi như học thêm được một, hai bài học. Giờ thì con bé biết được ai là người đáng để mình thích rồi. Giống như tôi đây”.
Dứt lời, cô quay qua nhìn Cố Tuyết: “Tiểu Tuyết, có phải vậy không?”
Trước đây Cố Tuyết luôn bị cách ứng xử lanh lợi của Hứa Tịnh Nhi chọc giận. Giờ cô bật lại người khác, khiến cô bé chỉ cảm thấy sảng khoái, sung sướng.
Cô gái gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, trước đây do chưa bao giờ gặp được người tốt nên mới bị che mắt. Giờ gặp được người tuyệt vời nhất thì đương nhiên Cố Tuyết phải chọn người tuyệt vời nhất rồi”.
Hai người phụ họa, giọng điệu đầy chế nhạo khiến cho đôi mắt Vân Nhu tối sầm.
Thế nhưng nghĩ tới buổi tiệc mừng thọ sắp bắt đầu thì cô ta không ngại để cho Hứa Tịnh Nhi tạm thời chiếm thế thượng phong. Chỉ cần Tịnh Nhi càng đắc ý thì tới khi đó sẽ càng ngã đau.
Vân Nhu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi, sau đó không nói gì bèn đi thẳng vào trong spa.