Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Một câu nói khiến tất cả các phóng viên đều tỏ vẻ sợ hãi.

Trợ lý Lâm không khỏi hừ lạnh, bây giờ mới biết sợ à? To gan dám động đến ông cụ Cố, còn động đến cả cô chủ, hai người này đều được boss nâng niu trong tay, họ làm vậy chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Trợ lý Lâm nhìn đám người, e hèm, nói tiếp: “Các vị đến đây chẳng phải là muốn săn tin sao? Cố tổng tỏ tình với vợ, tin này không tệ đấy nhỉ? Viết cho cẩn thận, không biết viết thì Phòng Quan hệ Công chúng của tập đoàn Cố Thị chúng tôi sẽ gửi bản thảo miễn phí cho các vị, các vị phụ trách đăng bài là được! Hiểu không?”.

Là trợ lý của Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, khí thế của trợ lý Lâm cũng không phải dạng vừa.

Dù sao anh ta đã đi theo Cố Khiết Thần nhiều năm, cũng học được mấy phần ngữ điệu ngữ khí của anh.

Thế nên hai chữ cuối cùng, chỉ là hỏi vặn lại một cách điềm nhiên, nhưng đã truyền đạt được ý đe dọa đến các phóng viên, còn ai dám nói không hiểu chứ?
“Được rồi, bữa tiệc ngày hôm nay kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người đã đến tham gia!”.

Phát biểu xong, trước tiên trợ lý Lâm bảo các vệ sĩ theo dõi các phóng viên rời đi, sau đó anh ta và Từ tổng thay mặt Cố Khiết Thần, đứng ở cửa tiễn khách.


Ở trên tầng.

Khi Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước vào phòng ngủ của ông cụ Cố, thì bác sĩ đã kiểm tra xong xuôi, còn kê thuốc cho ông ta uống, cảm xúc đã ổn định trở lại.

Ông cụ Cố cũng đã tỉnh, dựa vào đầu giường, thấy họ bước vào, đang định lên tiếng hỏi thăm tình hình thì Cố Khiết Thần đã nói trước: “Không sao rồi ông”.

Tuy chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng cũng khiến trái tim đang thấp thỏm của ông cụ Cố bình tĩnh trở lại.

Khả năng làm việc của cháu mình thì ông ta không cần phải nghi ngờ.

Khi khóe mắt liếc thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Hứa Tịnh Nhi, ông ta lập tức mỉm cười.

Cố Khiết Thần đã chịu tặng chiếc nhẫn của mẹ mình cho Hứa Tịnh Nhi, tình cảm của bọn họ cũng không cần ông ta lo lắng nữa rồi.

Người gặp chuyện vui tinh thần tốt, vốn dĩ sắc mặt của ông cụ Cố còn có chút chán nản, bây giờ bỗng chốc như được tiêm thuốc trợ tim, lập tức mặt mày rạng rỡ, nói: “Ông cũng không sao cả, các cháu đừng lo.

Cũng muộn rồi, các cháu về nghỉ ngơi cho sớm”.

“Ông nội, ông thực sự không cần chúng cháu ở đây với ông sao?”, Hứa Tịnh Nhi vẫn lo lắng.

“Không cần, không cần!”.

Ánh mắt mờ ám của ông cụ Cố đảo giữa hai người, cười nói: “Mau về đi, mau mau sinh cho ông một thằng chắt mũm mĩm để ông bế, là ông chẳng sao cả”.

“…”
Có thể nói đùa thì đúng là không sao rồi, Cố Khiết Thần mím môi, nói: “Ông nội, vậy ông nghỉ đi nhé, chúng cháu về đây”.

Dứt lời, Cố Khiết Thần dặn dò người giúp việc ở bên cạnh, bảo cô ấy phải chăm sóc ông cụ Cố cẩn thận, sau đó dắt tay Hứa Tịnh Nhi đã đỏ bừng mặt rời đi.


Ở chung cư.

Khi Cố Khiết Thần tắm xong ở phòng dành cho khách và bước vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi cũng đã tắm xong, đang ngồi trên giường, cười ngốc nghếch nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Nhìn cô cười, khóe môi anh cũng không khỏi nhếch lên một đường cong.

Anh sải chân bước vào, ngồi xuống cạnh cô.

Hứa Tịnh Nhi ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, đáy mắt có gì đó xẹt qua.

Cố Khiết Thần còn chưa nhìn rõ là gì, chỉ cảm thấy đôi tay của Hứa Tịnh Nhi bỗng ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh xuống, sau đó môi cô áp đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui