Vừa chạm đã buông, Hứa Tịnh Nhi đỏ mặt, rủ mí mắt, trong mắt lấp lánh không ngừng, tim đập thình thịch.
Tình yêu sâu đậm khiến cô không khỏi tiến sát tới, bây giờ mới phản ứng lại mình đã làm gì, tay chân nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Cô và Cố Khiết Thần từng là mối tình đầu, bây giờ đã kết hôn, nhưng cô chưa bao giờ chủ động…
Nghĩ vậy, gò má cô lại đỏ hơn.
Cố Khiết Thần sửng sốt, ngón tay vuốt ve cánh môi cô, đôi mắt đen nhìn dáng vẻ xấu hổ của Hứa Tịnh Nhi.
Anh mỉm cười, giọng trầm khàn kèm theo ngữ điệu trêu đùa, biết rõ còn hỏi: “Hứa Tịnh Nhi, em làm vậy là có ý gì?”.
Không ngờ anh lại hỏi như vậy, Hứa Tịnh Nhi vốn đã có chút xấu hổ, bây giờ mặt lại đỏ lên, lan đến tận cổ, sau đó cô thẹn quá hóa giận.
Cô gân cổ lên, giả vờ khí thế: “Em… em hôn chồng em, không được sao?”.
Ý cười trong đáy mắt Cố Khiết Thần càng sâu thêm, anh giả vờ im lặng một lúc mới gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng mà…”.
“Nhưng gì?”.
Hứa Tịnh Nhi nhướng mày, vẫn cần có điều kiện?
“Không đúng, phải làm lại!”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa phản ứng, eo cô đã bị tay anh vòng qua, ôm cô vào lòng.
Một lúc lâu sau, Cố Khiết Thần bỗng dừng lại, cụng trán vào trán cô: “Hứa Tịnh Nhi, thế này mới đúng!”.
“…”.
Hai mắt Hứa Tịnh Nhi mê ly, sóng nước lưu chuyển nơi đáy mắt.
Có lẽ là vì mọi thứ mà Cố Khiết Thần đã làm tối nay khiến cô vô cùng xúc động, cũng có thể là vì những lời ông nội đã nói trước khi đi, cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, bất chấp sự ngại ngùng, giọng nói rất trầm rất thấp: “Vậy em thử lại”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần bỗng nhiên tối lại: “Hứa Tịnh Nhi, em thử nữa là anh sẽ không nhịn được đâu”.
“Vậy thì anh đừng nhịn nữa”, mấy chữ này suýt chút nữa đã bật thốt khỏi miệng, nhưng câu nói vừa rồi đã lấy hết dũng khí của cô, cuối cùng da mặt của Hứa Tinh Nhi vẫn quá mỏng, không thể nói thêm câu nữa.
Đôi mắt đen láy đảo vòng, cô nuốt nước bọt, đổi sang cách nói khác khá rụt rè.
“Chuyện đó…”.
Ngón tay cô siết chặt vì hồi hộp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cố Khiết Thần, không phải trước kia anh đã hỏi em chuyện có con sao? Bây giờ em đã có đáp án, em… em đồng ý!”.
Cố Khiết Thần đã muốn sống tiếp với cô thật hạnh phúc, vậy thì cô không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu anh đã muốn có con, ông nội cũng mong chờ cháu như vậy, thật ra cô cũng… muốn có đứa con của cô và Cố Khiết Thần.
Có con…
Hai chữ này giống như một gáo nước lạnh dập tắt lửa lòng đang sôi trào của Cố Khiết Thần, ánh sáng u tối trong mắt lui đi, thay vào đó là ánh mắt càng lúc càng âm trầm.
Anh mím chặt môi, không nói gì, bỗng đưa hai tay ra bế Hứa Tịnh Nhi, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Hứa Tịnh Nhi vừa xấu hổ vừa căng thẳng, nhưng cơ thể anh lại không đè lên cơ thể cô, mà chỉ cúi người xuống, hôn lên trán cô một cái hôn nhẹ, sau đó đứng thẳng người dậy.
Cô nghi hoặc ngước mắt nhìn anh: “Anh sao vậy?”.
Khóe môi Cố Khiết Thần vẫn cong lên nhàn nhạt, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy: “Hứa Tịnh Nhi, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi.
Chuyện đứa con, sau này chúng ta còn nhiều thời gian”.
Dừng một lúc, anh cố ý nói giọng lả lướt, bổ sung: “Trừ khi… em sốt ruột lắm?”.
Hứa Tịnh Nhi khó có khi lấy hết dũng khí, quên đi xấu hổ, quên đi sợ hãi, chủ động một lần, cuối cùng lại bị câu nói trêu chọc của anh làm cho thẹn quá hóa giận một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Em không hề sốt ruột!”.