Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời chếch về hướng Tây, một nửa chìm sau đám mây, chân trời nhuộm ánh sáng ấm áp màu vàng cam.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại bước ra ngoài ban công, dựa người vào lan can, nhìn ba chữ Cố Khiết Thần nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi ngón tay mới trượt sang, kề vào tai để nghe.
Quả nhiên, giọng nói của người đàn ông phía bên kia lạnh lùng âm trầm: “Em ở đâu?”.
Ngón tay của Hứa Tịnh Nhi vô thức bám lấy lan can, nhỏ giọng đáp: “Em đang ở khách sạn ở thành phố B rồi”.
Cố Khiết Thần bỗng trở nên im lặng, tuy cách chiếc điện thoại, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự không vui của anh, vội nói: “Em đảm bảo sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm cả, chỉ là rình tin thôi, em đã quen thuộc lắm rồi, không sao đâu”.
Cố Khiết Thần vẫn không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi, giọng nói càng dịu hơn: “Cố Khiết Thần, sức khỏe em đã tốt hơn rất nhiều rồi, Simon còn khen em nữa cơ.

Em sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để về sớm, được không nào?”.
Chắc là lời nói dịu dàng của cô có tác dụng, Cố Khiết Thần đã lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Mỗi ngày ba cuộc điện thoại”.
“…”
Không phải Hứa Tịnh Nhi không muốn gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần, mà là cô một khi đã làm việc, lại còn là công việc rình tin thì phải luôn che giấu bản thân, sao có thể gọi cho anh giữa chừng chứ?
Đôi mắt đen của Hứa Tịnh Nhi đảo vài vòng, cò kè mặc cả: “Hàng ngày sau khi về khách sạn, em sẽ gọi điện thoại ngay cho anh, còn trong thời gian làm việc, em phải cẩn thận thận trọng.

Nếu cứ lo việc gọi cho anh, không may bị phát hiện thì chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao?”.
“Khiết Thần, anh cũng muốn em bình an mà đúng không?”.
Nếu Cố Khiết Thần ở trước mặt cô thì chắc là cô đã ôm cánh tay anh lắc qua lắc lại làm nũng rồi.
Bên kia điện thoại im lặng khoảng hơn một phút, dường như Cố Khiết Thần quả thực đã bó tay với cô: “Tịnh Nhi, đừng để bản thân bị thương, có chuyện gì hãy gọi ngay cho anh”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cười tươi như hoa, học theo lời anh: “Tuân lệnh, thưa anh Cố!”.
Giải quyết xong việc khó nhằn này, Hứa Tịnh Nhi không khỏi nói đùa: “Anh Cố, liệu lần này anh có bất ngờ đến bên cạnh, bảo vệ em giống như lần trước không?”.
Người đàn ông khẽ cười: “Nếu như em muốn…”
“Đừng đừng đừng, anh Cố, anh cứ tập trung làm việc đi, nhiệm vụ lần này đối với em không khó lắm, một mình em là đủ rồi”.
“Về sớm đấy!”.
“Vâng”.

Hứa Tịnh Nhi ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chuẩn bị kĩ càng, thuê một chiếc xe, sau đó lái xe đến biệt thự của bố mẹ Vi Nhi lượn một vòng.
Biệt thự có bảo vệ canh gác, còn có không ít camera, không dễ lại gần, cũng không có chỗ phù hợp để rình tin.

Cuối cùng, cô chọn một cái cây to chếch với cổng biệt thự.
Sau khi trèo lên một cách nhanh nhẹn, cô lấy kính viễn vọng ra nhìn, vừa hay có thể nhìn thấy sân trong biệt thự.

Cô quyết định sẽ rình ở đây, bước đầu tiên là phải chụp được trong biệt thự có trẻ con hay không đã.
Hứa Tịnh Nhi chầu chực ba ngày liền mà không thu hoạch được gì.

Thấy trời lại sắp tối, cô đang định tan ca trở về nghỉ ngơi thì nhìn thấy bóng dáng một đứa bé lướt qua sân.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi khựng lại, định rình xuyên đêm, biết đâu đứa bé lại xuất hiện.
Nhưng bây giờ là thời gian cô đã hẹn sẽ gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần, để tránh khiến anh lo lắng, cũng sợ anh gọi tới lúc cô đang rình chụp, nên cô gửi trước tin nhắn cho anh: [Đã về khách sạn an toàn, hôm nay em mệt lắm, đi tắm rồi ngủ trước đây.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui