Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại lần nữa, xung quanh không còn tối đen như trước.

Có ánh sáng vàng yếu ớt rọi từ trên đỉnh đầu xuống, đó là một chiếc bóng đèn treo.
Cô cứng ngắc đảo tròng mắt, chậm rãi nhìn xung quanh, đây hình như là… một nhà kho bỏ hoang.
Có không ít hàng hóa bị bỏ chất đống ở đó, cũng có rất nhiều đồ đạc lộn xộn.
Vậy là sau khi bị tên côn đồ kia đưa đi, cô vẫn luôn ở nhà kho này sao?
Sau đó cô phát hiện, dây thừng trói hai tay hai chân cô đã không còn, nhưng… cô vẫn chỉ có thể ngồi dựa vào vách tường ở chỗ cũ, bởi vì hai tay, hai chân cô không chỉ không có sức, mà còn không có cảm giác.
Vậy thì thứ tên côn đồ kia tiêm cho cô chắc là thuốc có thể làm tê liệt thần kinh con người, nếu không cô sẽ không bị mất cảm giác.
Nếu chỉ để đề phòng cô chạy trốn thì khiến cô mất hết sức lực là đủ rồi, tại sao phải vẽ rắn thêm chân chứ?
Trong lòng Hứa Tịnh Nhi không khỏi dâng lên dự cảm không lành, nhất là… khi ánh mắt cô lướt qua một góc mà khi nãy đã bỏ qua, ở đó còn có một người nữa.
Là Vân Nhu sao?
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt lên nhìn kĩ, đúng là cô ta thật!
Cô ta khác với cô, hai tay hai chân cô ta vẫn bị trói chặt như trước.
Lúc này, dường như Vân Nhu mới tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, ấn đường nhíu chặt, lông mi không ngừng run rẩy, dường như đang cố gắng mở mắt.

Cô ta giãy dụa một lát, mí mắt mới mở ra được.
Lúc đầu cô ta còn rất ngỡ ngàng, dường như chưa nhận ra hoàn cảnh của mình.

Khoảng mấy phút sau, hình như cô ta đã dần lấy lại ký ức, ý thức được mình gặp phải chuyện gì, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sợ hãi.
Cô ta vừa cố gắng giằng co sợi dây thừng trói mình, vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, cô ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó dường như đã hiểu ra, cất giọng nói khàn khàn: “Hứa Tịnh Nhi, cô dám bắt cóc tôi? Cô muốn làm gì hả?”.
Quả nhiên là vậy…
Khi Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy trên người mình không có dây thừng, còn trên người Vân Nhu lại có dây thừng, thì trong đầu đã dần đoán được ý của tên côn đồ kia.
Vân Nhu bị bắt cóc, đây là chuyện mà ai cũng biết, nhưng cô lại bị đưa đi một cách lặng lẽ.
Bây giờ trong nhà kho chỉ có hai người bọn họ, nhìn Vân Nhu có vẻ yếu thế hơn cô.

Tuy cô đã bị tê liệt thần kinh, nhưng nhìn bên ngoài thì không thấy gì khác lạ.
Hứa Tịnh Nhi biết, bây giờ cô phải giữ được sự bình tĩnh.

Cô cố gắng mấp máy môi, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Bỗng Vân Nhu nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng đáng thương nhìn cô, nói: “Tôi biết rồi, cô muốn lấy mạng tôi, muốn khiến tôi biến mất đúng không? Cô đố kỵ với quá khứ của tôi và Khiết Thần chứ gì? Cô sợ Khiết Thần và tôi tình cũ không rủ cũng tới, cô sẽ mất vị trí vợ anh Cố, nên bắt cóc tôi chứ gì? Hứa Tịnh Nhi, cô thật là độc ác!”.
“Tôi nói cho cô biết, từ đầu đến cuối Khiết Thần chỉ yêu tôi, cho dù cô dùng thủ đoạn bỉ ổi thấp hèn thì trái tim anh ấy vẫn hướng về tôi, đó là thứ mà dù thế nào cô cũng không cướp được.

Cô mới là kẻ thứ ba xen vào giữa chúng tôi! Khiết Thần rồi sẽ hiểu ra, rồi anh ấy sẽ quay về bên cạnh tôi!”.
Cô ta cuồng loạn nói, cứ như muốn kích thích cô nổi giận.
Ánh đèn chợt tối, có tiếng bước chân vang lên, Hứa Tịnh Nhi không biết lại bị người đàn ông tiêm gì đó, ngất lịm đi.
Chỉ là lần này, dường như cô tỉnh lại rất nhanh, hơn nữa thể lực đã khôi phục, chỉ là dường như tay cô đang nắm thứ gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, là một con dao nhỏ.
Mà con dao kia đang đâm vào mu bàn tay của Vân Nhu.
Cùng lúc đó, cánh cửa nhà kho bị mở toang, Cố Khiết Thần, Từ Soái, cảnh sát, phóng viên đều đứng ở cửa, tận mắt chứng kiến cảnh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui