“Tôi tuyệt đối tin vào sự trong sạch của vợ tôi.
Và chắc chắn tôi cũng sẽ chứng minh điều đó.
Trong chuyện này tôi sẽ cũng đồng hành với cô ấy.
Đương nhiên, tôi sẽ không để chuyện cá nhân của tôi ảnh hưởng tới công ty.
Sau khi có phán quyết, nếu vợ tôi có tội, tôi sẽ tự động từ chức”.
Lời nói của anh khiến đám đông phải nín thở.
Vừa nãy ép thì Khiết Thần không chịu, giờ anh lại chủ động buộc chặt địa vị của mình với sự việc của Hứa Tịnh Nhi làm một như vậy sao?
Khả năng Hứa Tịnh Nhi bị định tội là rất cao.
Vậy thì điều đó có nghĩa là Khiết Thần sớm muộn gì cũng sẽ từ chức.
Đúng là cần người đẹp chứ không cần giang sơn.
Đám cổ đông bị anh bật lại khi nãy cũng cảm thấy nguôi ngoai.
Nếu đã như vậy thì bọn họ không cần ép anh nữa, đợi kịch hay để xem thôi.
Mười mấy năm qua, Cố Thị vẫn đứng vững vàng, giờ vì một người phụ nữ mà bị sụp đổ, thật là nực cười.
Cổ đông đều đồng ý với quyết định này.
Sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ rời đi với vẻ hài lòng.
Trợ lý Lâm theo sau Khiết Thần, sắc mặt tái đi tái lại mấy lần.
Đôi mắt anh ta cũng ánh lên vẻ rối rắm.
Cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta phải kêu lên: “Cố tổng…”
Khiết Thần dừng bước, giọng điệu uể oải: “Ừ?”
Trợ lý Lâm vò đầu bứt tai: “Thì…không phải tôi không tin thiếu phu nhân, nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu thôi, thiếu phu nhân không thể rửa sạch tội, cộng thêm những gì anh vừa nói thì có phải là…thật sự phải từ chức không?”
Khiết Thần từ chức đồng nghĩa với việc giao lại toàn bộ quyền điều hành.
Cố Thị khi đó e rằng….sẽ không còn là Cố Thị nữa.Cố tổng lại phát điên rồi
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy lo lắng: “Cố tổng, mặc dù tôi biết tấm lòng của anh đối với thiếu phu nhân nhưng anh làm như vậy có phải là mạo hiểm quá không?”
Người đàn ông bỗng khựng bước.
Trợ lý Lâm suýt nữa đụng trúng lưng anh.
May mà anh ta phanh lại kịp thời.
Khiết Thần quay người, nhìn trợ lý Lâm bằng ánh mắt đầy âm u.
Từ sâu trong đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng.
Anh cảm thấy không được hài lòng, trợ lý Lâm lập tức nhìn xuống.
Lúc này anh mới nhìn vào hư không.
Đôi mắt anh nheo lại, anh mấp máy môi: “Tôi luôn tin tưởng cô ấy”.
Cô chưa bao giờ nói cho anh nghe những vết thương của mình.
Nếu như không có sự việc lần này, thì có lẽ anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết được.
Những vết thương của quá khứ, anh không thể làm gì nhưng cũng không thể coi như không có gì.
Hôm đó, trong hầm xe, lúc anh ôm cô, cô đã nói rằng không phải là do cô làm.
Còn cả hình ảnh cô cười thản nhiên khi ngồi trong nhà giam nữa.
Hình ảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu anh.
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau tới mức khó thở.
Anh từng xin lỗi cô, nhưng lời xin lỗi đó không là gì cả.
Chẳng là gì hết.
Không biết từ khi nào mà khóe mắt anh cay cay.
Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Trợ lý Lâm, lần này, Hứa Tịnh Nhi thắng thì tôi thắng, mà Hứa Tịnh Nhi thua thì tôi sẽ thua cùng cô ấy”.
Cơ thể trợ lý Lâm khẽ run lên.
Hóa ra Cố tổng không phải là không nghĩ, mà là dù có phải trá giả như thế nào thì anh vẫn luôn dành sự tin tưởng cho Hứa Tịnh Nhi.
Trước sức ép của dư luận, vụ án của Vân Nhu khiến cảnh sát nhanh chóng tiến hành xử lý.