Cố Khiết Thần gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi bác sĩ Hà, sau khi tiêm hai loại thuốc này vào người, liệu nó có còn chất tàn dư trong cơ thể, có thể xét nghiệm ra được không?”.
“Bất cứ loại thuốc nào tiêm vào người thì ít nhiều cũng để lại tàn dư, chỉ cần xét nghiệm là có thể tìm ra”, bác sĩ Hà trả lời một cách đương nhiên.
Ánh mắt người đàn ông co lại, dừng khoảng ba giây mới lại lên tiếng, giọng nói trầm hơn: “Không có ngoại lệ sao?”.
Bác sĩ Hà mỉm cười: “Nếu là bác sĩ bình thường thì đương nhiên sẽ trả lời cậu là không có ngoại lệ.
Bởi vì khả năng tiêu hóa và đào thải của cơ thể người có hạn, chỉ cần không phải là thời gian quá dài thì luôn để lại dấu vết.
Nhưng các thiết bị y học bây giờ tiên tiến như vậy, rất khó có ngoại lệ”.
“Bác sĩ Hà không phải là bác sĩ bình thường, liệu ông có đưa cho tôi một đáp án khác không?”.
“Đương nhiên”.
Hai chữ này vừa thốt ra, luật sư Tiền hơi biến sắc, Vân Nhu cũng vô thức siết chặt tay.
Cố Khiết Thần nhìn chằm chằm bác sĩ Hà, tỏ ý xin chỉ bảo thêm: “Bác sĩ Hà, mời ông nói”.
“Vạn sự vạn vật đều tương sinh tương khắc”, bác sĩ Hà chống hai tay lên mặt bàn, vừa nói vừa làm một số động tác theo thói quen, để lời nói của ông ấy trở nên sinh động hơn: “Ví dụ như thuốc X, thuốc L có thể khiến người ta tê liệt thần kinh, đương nhiên cũng có thuốc giải”.
“Chúng tôi nghiên cứu những loại thuốc này, mong muốn ban đầu là vì có người bệnh sau khi được tiêm thuốc X hoặc thuốc L, thì cơ thể không thể đào thải được mà luôn còn tồn tại trong người, sinh ra tác dụng phụ.
Để giải quyết vấn đề này, chúng tôi bắt đầu nghiên cứu điều chế, và đã thành công.
Tháng trước, loại thuốc này đã được đưa ra thị trường sử dụng!”.
Cố Khiết Thần: “Nếu sau khi bị tiêm thuốc X hoặc thuốc L lại nhanh chóng tiêm thuốc giải độc, cơ thể không còn chất tàn dư, thì liệu có phản ứng nào khác không?”.
Bác sĩ Hà: “Có một phản ứng khá rõ ràng, đó là cơ thể sẽ mất nước nghiêm trọng”.
Cố Khiết Thần mỉm cười đầy cảm kích: “Cảm ơn bác sĩ Hà, tôi không còn câu hỏi nào nữa”.
Sau khi bác sĩ Hà lui xuống, Cố Khiết Thần lại nhìn quan tòa, nói: “Kính thưa quý tòa, sở dĩ tôi mời bác sĩ Hà đến, bảo ông ấy phổ cập nhiều kiến thức như vậy cho mọi người, là vì trong khẩu cung của đương sự tôi có nói đến việc sau khi bị bắt cóc đến nhà kho, cô ấy đã bị tên côn đồ tiêm thuốc hai lần.
Lần thứ nhất, khiến toàn thân cô ấy mất sức, tay chân tê liệt, không còn cảm giác.
Còn lần thứ hai thì khiến sức lực của cô ấy dần khôi phục bình thường”.
“Do vậy, tôi có lý do để tin rằng, một lần cô ấy bị tiêm thuốc X hoặc thuốc L, một lần bị tiêm thuốc giải độc, thế nên không xét nghiệm được bất cứ chất tàn dư nào trong người cô ấy”.
“Đây cũng là nguyên nhân rõ ràng cô ấy không bị trói tay chân, cũng không hôn mê, nhưng khi cô ấy nhìn thấy Vân Nhu lại không thể cứu cô ấy được”.
“Phản đối!”.
Luật sư Tiền không chờ quan tòa ra hiệu đã kích động đứng bật dậy: “Kính thưa quý tòa, bác sĩ Hà là người quyền uy, lời ông ấy nói thì tôi tin, nhưng đây cũng không phải là lý do để Hứa Tịnh Nhi thoát tội”.
“Trong người cô ta không xét nghiệm được bất cứ điều gì khác thường, cô ta nói bị tiêm thuốc hai lần, chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, cũng không có ai nhìn thấy, dựa vào lời nói của cô ta mà cũng muốn người khác tin sao? Thế thì cả vú lấp miệng em quá đấy!”.
Quan tòa nhíu mày, trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng có lý: “Luật sư Cố, cậu có chứng cứ không?”.