Hứa Tịnh Nhi theo bản năng quay mặt qua xem điện thoại, cho nên, môi anh chỉ hạ xuống má cô, anh bất mãn nhướng mày.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một số lạ.
Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, đang đêm đang hôm, ai lại gọi điện tới cho cô?
“Em nghe điện thoại trước!”.
Hứa Tịnh Nhi thông báo với Cố Khiết Thần một tiếng, ngồi dậy cầm điện thoại lên, ngón tay lướt sang phía nghe máy, sau đó đặt điện thoại bên tai: “Alo, xin hỏi là ai ạ?”.
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp, là một giọng nam trong trẻo đầy cảm xúc: “Tôi là Zoe”.
Zoe?
Anh Zoe?
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không phản ứng kịp, đôi mắt đen láy chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó ánh mắt mới dần hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cấp… cấp trên đại nhân?”.
Trời ạ, cấp trên đại nhân thoắt ẩn thoắt hiện, bọn họ quen biết thời gian dài như vậy vẫn luôn giao lưu bằng e-mail, không ngờ anh ta lại gọi điện thoại cho cô!
Anh Zoe dường như bị tiếng xưng hô này của cô làm bật cười, sau đó vui vẻ trả lời: “Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi bỗng trở nên nghiêm túc: “À, sao anh đột nhiên lại gọi cho tôi? Có… có chuyên gì sao?”.
“Không có gì, hôm nay cô đã thắng kiện, tôi là cấp trên, hỏi thăm cô một tiếng”.
Chuyện này cũng đã quen, mỗi lần cô làm nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm gì, anh ta luôn bày tỏ sự quan tâm đối với cô.
Nhưng trước kia anh ta chỉ tặng hoa, hoặc là bảo Kiều Sở trợ lý trong nước của anh ta đến thăm cô, chưa bao giờ đích thân hỏi han.
Hứa Tịnh Nhi ngoại trừ kinh ngạc, ít nhiều cũng có chút vui mừng.
“Cấp trên đại nhân, cảm ơn anh đã quan tâm”.
“Thật xin lỗi, lần này cũng là tôi sơ suất mới để người xấu lợi dụng nhiệm vụ lần này hãm hại cô, dẫn đến sóng to gió lớn như vậy.
May là món đồ mà tôi bảo Kiều Sở gửi đến có thể giúp được cô.
Cô bình an vô sự, tôi cũng yên tâm”.
A…
Món đồ mà Kiều Sở gửi đến?
Chẳng lẽ trong những chứng cứ đanh thép mà Cố Khiết Thần đưa ra trong phiên tòa có cả chứng cứ của cấp trên đại nhân?
“Chắc ở trong nước đã không còn sớm, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.
Thời gian này tạm thời tôi cũng sẽ không chỉ định nhiệm vụ cho cô.
Cô nghỉ vài ngày, đợi khi nào nghỉ ngơi thỏa thuê rồi hãy liên lạc với tôi”.
Dừng một lúc, anh ta lại bổ sung: “Nghỉ phép có lương”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi cong môi lên, quả nhiên cấp trên đại nhân biết làm thế nào có thể bù đắp cho cô tốt nhất.
Nếu đã là lòng tốt của anh ta, cũng biết xưa nay anh ta rất hào phóng, Hứa Tịnh Nhi không khách sáo nhận lấy: “Cảm ơn cấp trên đại nhân, ngủ ngon”.
Sau khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu sắc của Cố Khiết Thần, khuôn mặt đẹp trai rõ ràng có vẻ không vui.
Anh nhếch môi, giọng nói lạnh nhạt: “Cấp trên đại nhân?”.
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm nhận được một luồng gió lạnh ở sau gáy mình.
Cô bất giác rụt cổ lại, vội vàng giải thích: “Là sếp của em, người sáng lập tòa soạn Z.
Không phải lần này em xảy ra chuyện lớn sao? Anh ấy gọi đến bày tỏ sự quan tâm mà thôi!”.
Sao Cố Khiết Thần lại không biết đó là ai được, chỉ là vị cấp trên này đối xử với Hứa Tịnh Nhi rất đặc biệt.
Lần trước, cô muốn mượn một tỷ, anh ta cũng dễ dàng cho mượn, còn nói gì mà nếu ly hôn gặp rắc rối, có thể tìm anh ta giúp đỡ.
Anh không biết anh Zoe này quan tâm đến Hứa Tịnh Nhi như thế là vì anh hay là vì gì khác.
Mặc dù nhà họ Tả nợ ân tình của nhà họ Cố, nhưng chỉ là thế hệ của ông nội có qua lại mà thôi.
Đến đời anh, hai bên không có bất cứ quan hệ gì.
Anh Zoe đồng ý cho Hứa Tịnh Nhi vào tòa soạn Z là đã trả xong giao hẹn còn nợ năm xưa, không cần thiết phải quan tâm Hứa Tịnh Nhi như vậy.