Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


“Cố Khiết Thần, anh muốn thế nào cũng được…”.

Một câu đó thôi mà gần như rút cạn cả sức lực của cô, nói xong, cô còn chẳng dám nhìn Cố Khiết Thần, cứ cúi mặt xuống, đến hơi thở cũng bất giác ngừng lại.

Cố Khiết Thần ban đầu cũng ngây ra, sau đó mới từ từ hiểu hết câu nói của Hứa Tịnh Nhi, khóe mắt bỗng ánh lên vẻ gian tà, ngón tay thuôn dài một lần nữa vuốt ve cằm, nâng khuôn mặt cô lên.

Bốn mắt nhìn nhau, môi của Cố Khiết Thần cong lên, giọng trầm xuống: “Em chắc chứ?”.

Hứa Tịnh Nhi vô thức nuốt nước bọt, đôi mắt lấp lánh: “Thật ra… cũng không chắc…”.

Còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã không cho cô cơ hội để hối hận.


Hứa Tịnh Nhi ngủ đến tận chiều hôm sau mới khó khăn bò dậy, vào phòng tắm ngâm nước nóng, cảm giác cơ thể rã rời mới từ từ dịu đi.

Lúc cô ăn cơm trưa, vừa ăn, vừa không nhịn được mà oán thán, quả nhiên cái miệng làm tội cái thân, tối qua cô không nên nhất thời kích động mà nói ra cái câu muốn gì cũng được, để rồi Cố Khiết Thần thật sự thực thi triệt để…
Nghĩ đi nghĩ lại, hai gò má của cô bất giác nóng bừng lên.

Vốn dĩ hôm nay là ngày cô đến chỗ Simon để tập luyện, nhưng giờ chân tay mềm nhũn, đến đó cũng chẳng có sức vận động, chỉ đành lấy điện thoại, nhắn tin cho Simon xin nghỉ.

Sau khi gửi xong, chợt nhìn thấy hình đại diện zalo của Cố Khiết Thần, liền oán giận nhìn một lúc.

Ăn cơm xong, Hứa Tịnh Nhi rửa bát đũa, rồi mở tủ lạnh lấy tổ yến mà cô Lâm hầm trước đó, cô mở hũ thủy tinh ra, đổ một ít vào cốc, thêm chút mật ong rồi bắt đầu ăn.

Chỗ tổ yến mà Tiêu Thuần cho đều là loại chất lượng cực tốt, cô vẫn ăn đều, da dẻ càng ngày càng nhẵn nhụi, hồng hào!
Nhắc mới nhớ, rõ ràng hôm qua cô nhìn thấy cô ấy đến tòa án, nhưng lúc kết thúc lại không thấy đâu, là có việc nên về trước ư?
Chuông điện thoại đột nhiên tinh lên một tiếng.

Hứa Tịnh Nhi còn tưởng là Simon trả lời cô, cầm điện thoại lên xem, hóa ra là tin nhắn Tiêu Thuần gửi đến.

Đúng là… vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Ngón tay bấm vào màn hình, mở cuộc trò chuyện zalo lên.

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Tịnh Nhi, xin lỗi, hôm qua có chút việc, không thể chúc mừng cậu đã minh oan thành công, thế này đi, mấy hôm nữa cuối tuần, mình không phải đi làm, chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé.

Đúng là có việc nên đi trước…
Hứa Tịnh Nhi chẳng để tâm lắm, cô biết trong lòng Tiêu Thuần có cô, hôm qua cô ấy quả thực là xem hết phiên tòa, biết cô không sao, cũng không vội chúc mừng cô ngay.

Dù sao thời gian vừa rồi, cấp trên đại nhân cũng cho cô nghỉ, mà Cố Khiết Thần phải đi làm, anh thì bận, cô ở nhà cũng nhàn rỗi, vừa hay lâu rồi không gặp gỡ trò chuyện với Tiêu Thuần.

Tịnh Nhi Bé Nhỏ: Được!
Tiêu Thuần liền gửi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ.

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Suối nước nóng ở trên núi vùng ngoại ô, nếu chúng ta đi thì sẽ ở đó một ngày rồi mới về, nhân tiện có thể leo núi, ngắm cảnh, lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau, nhất định phải chơi cho thật vui!
Tịnh Nhi Bé Nhỏ: Được hết, tùy cậu~
Khoảng một phút sau, Tiêu Thuần lại gửi tin nhắn đến.

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Giờ mình chuẩn bị đặt phòng đây, Tịnh Nhi, chuyến này là thời gian riêng tư của chị em phụ nữ chúng ta, tuyệt đối không được dắt theo người nhà đấy!
Con mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi ánh lên vẻ kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui