Anh ta giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nghe máy: “Khiết Thần, nhanh lên, kết bạn với zalo rồi gọi video đi!”
Khiết Thần không hỏi gì thêm, lập tức tắt máy.
Anh nhanh chóng mở zalo, kết bạn và gọi video.
Sau khi Từ Soái nghe máy, đầu tiên là nói sơ qua tình hình cho anh rồi đưa camera về phía Hứa Tịnh Nhi để Khiết Thần và cô có thể nhìn thấy nhau.
Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Mặt cô trắng bệch, môi trở nên nhợt nhạt.
Cô đang nằm trên ghế sô pha, lồng ngực hoạt động yếu tới mức không nhìn thấy cả sự sống.
Anh bỗng nín thở, giống như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình khiến khuôn mặt tuấn tú của anh cũng tái đi vài phần.
Chỉ có điều anh vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Như vậy anh mới có thể giúp cho Hứa Tịnh Nhi giữ được tỉnh táo.
“Hứa Tịnh Nhi”
Khiết Thần mấp máy môi, giọng nói khàn đi nhiều.
Anh nuốt nước bọt, lúc này mới cố gắng đè nén sự sợ hãi, tiếp tục nói: “Mở mắt nào, nhìn anh!”
Giọng nói quen thuộc đập vào bên tai.
Hứa Tịnh Nhi chưa cả mở mắt thì cũng đã mấp máy môi, yếu ớt lên tiếng: “Khiết Thần”.
“Ừ, là anh đây.
Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh nào”, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô.
Hứa Tịnh Nhi dừng lại rồi khẽ chau mày: “Nhưng…không phải là anh đi công tác rồi sao??
Khiết Thần chẳng thèm nghĩ ngợi: “Anh về rồi, giờ anh đang ở cạnh em này.
Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh, có được không?”
Anh như đang cầu xin cô.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, miệng mấp máy rồi cố gắng mở ra.
Từ Soái bên cạnh thấy vậy mới thở phào.
Đôi mắt Khiết Thần cũng sáng hơn.
Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông qua điện thoại, lên tiếng một cách khó khăn: “Khiết Thần, anh lừa em…Anh không hề ở đây”.
“Đúng vậy, anh lừa em, vậy nên, em giận anh đúng không? Đợi anh về rồi, em đánh mắng anh đều được cả”.
Anh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Hoặc là, giờ em mắng anh cũng được”.
Giờ cô làm gì còn sức mà giận, mà mắng anh chứ?
Hơn nữa …cô cũng không nỡ.
Cô không nói được, chỉ lắc đầu, rồi đôi mắt cô lại cứ thể trở nên u tối.
Khiết Thần siết chặt tay, tiếp tục lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em có muốn một đám cưới không?”
Đám cưới sao?
Hai từ này đã thành công trong việc kéo ý thức của Hứa Tịnh Nhi quay lại.
“Đám cưới sao?”
“Đúng vậy”.
Khiết Thần ghé sát vào điện thoại, đôi mắt âm u của anh nhìn cô, anh nói từng từ: “Hứa Tịnh Nhi, anh nợ em một đám cưới.
Đợi anh trở về, chúng ta sẽ tổ chức.
Tổ chức một đám cưới lớn nhất mà em muốn, để cả thế giới này đều biết rằng, em là của anh được không?”
Hứa Tịnh Nhi giống như được thứ gì đó kích thích, đôi mắt u tối của cô bỗng ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Đám cưới sao…
Từ lúc cô ở bên anh vào ba năm trước, cô đã luôn hi vọng như vậy.
Sau này cô không dám nghĩ tới nữa.
Giờ anh lại chủ động đề cập tới…
Hứa Tịnh Nhi mở miệng, định nói “vâng” thì bỗng trước mặt cô bỗng tối sầm, cô ngoẹo đầu qua một bên.
Cùng với tiếng kêu đầy hoảng sợ của Khiết Thần, ý thức của cô đã không còn nữa.