Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Tuy Từ Soái nóng lòng muốn túm ngay lấy Hứa Tịnh Nhi hỏi cho rõ ràng, nhưng có hộ hoa sứ giả mạnh mẽ như Cố Khiết Thần đứng ở bên cạnh, tuy anh ta có lòng muốn làm bừa nhưng không dám có gan làm bừa.

Chỉ có thể chọn cách khác: “Tôi cũng muốn đến đồn cảnh sát cùng các cô”.

Chờ Hứa Tịnh Nhi gặp Tiêu Thuần xong là anh ta có thể biết ngay tình hình rồi.

Lần này thì Hứa Tịnh Nhi không phản đối, nhún vai đáp: “Anh muốn đi theo thì cứ đi, tôi không có ý kiến”.



Đến đồn cảnh sát, Hứa Tịnh Nhi yêu cầu gặp Tiêu Thuần, nhưng Tiêu Thuần từ chối gặp cô. Cô ấy nhờ người chuyển lời là cô ấy đã làm ra chuyện như vậy, giữa bọn họ không có gì để nói cả.

Hứa Tịnh Nhi không ngạc nhiên khi cô ấy từ chối gặp, nhưng cô ấy càng từ chối thì càng cho thấy rất có khả năng suy đoán của cô là đúng.

Cô nói với người cảnh sát chuyển lời: “Phiền anh nói với cô ấy là nếu cô ấy không gặp tôi thì tôi cứ chờ ở ngoài cổng, vết thương của tôi rất nặng, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng”.

Ngừng một lát cô lại bổ sung: “Anh nhớ hãy nhấn mạnh là vết thương của tôi rất nặng”.

Người cảnh sát gật đầu, xoay người rời đi.

Từ Soái không nhịn được chen lời: “Hứa Tịnh Nhi, cô nói như vậy liệu có được không? Thuần Thuần sẽ quan tâm vết thương của cô nặng hay nhẹ sao?”.

Hứa Tịnh Nhi chẳng buồn giải thích với anh ta, chỉ bình thản ngồi chờ.

Cố Khiết Thần cũng vậy, anh chẳng thèm liếc nhìn anh ta một cái, rất bình tĩnh ngồi bên cạnh Hứa Tịnh Nhi.

Từ Soái có chút muốn ói máu, khốn kiếp, anh ta bị hai vợ chồng họ cùng khinh bỉ sao? Còn thuận tiện nhồi “cơm chó” vào họng anh ta nữa.

Ha ha! Giả vờ bình tĩnh, ai mà chẳng biết!

Từ Soái cũng bước tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Khiết Thần, cúi đầu xuống.

Một tiếng sau, người cảnh sát quay lại, nói: “Tiêu Thuần đồng ý gặp cô rồi, mời đi theo tôi”.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, nói lời cảm ơn.

Từ Soái nhìn bóng lưng cô rời đi, không thể không khâm phục. Anh ta và Thuần Thuần có mối quan hệ tốt như vậy, mà còn không hiểu cô ấy bằng Hứa Tịnh Nhi…

Có lẽ phụ nữ sẽ hiểu suy nghĩ của nhau hơn!



Khi Hứa Tịnh Nhi bước vào phòng, Tiêu Thuần đã ngồi trên ghế. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, cằm càng nhọn hơn, thịt trên khuôn mặt cũng không còn, khiến đôi mắt càng to hơn.

Nhưng đôi mắt luôn hay cười và linh động đó như cặp trân châu phủ bụi, mờ đục, khiến người ta không thể nhìn thấu bất cứ cảm xúc gì.

Hứa Tịnh Nhi bước tới, kéo chiếc ghế đối diện ra, ngồi xuống.

Nhất thời, hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Đôi mắt của Tiêu Thuần kín đáo liếc nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, dừng ở đôi môi trắng bệch của cô, rồi nhanh chóng lảng đi, giọng nói lạnh lùng: “Muốn nói gì thì nói đi, không thì mời về”.

Hứa Tịnh Nhi không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của cô ấy vào lúc này, hai tay cô đặt trên mặt bàn ở giữa hai người, nắm hờ lấy nhau, hai giây sau mở miệng nói: “Thuần Thuần, cậu thực sự chưa từng coi mình là bạn sao?”.

“Đúng”.

Tiêu Thuần trả lời vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, mắt không chớp cái nào, thậm chí còn mỉa mai nói: “Nếu cô muốn đến để hỏi vấn đề nực cười này thì không cần phải hỏi đâu. Tôi chính là tiểu nhân, tôi chính là loại phụ nữ xấu xa hay làm việc ác, rắp tâm hại người trong phim truyền hình và tiểu thuyết. Tôi kết bạn với cô chỉ để giúp Vân Nhu, cô đừng tự cảm thấy tốt đẹp nữa”.

“Vậy sao?”.

Hứa Tịnh Nhi bật cười: “Nếu đã giúp Vân Nhu, thì tổ yến a giao mà cậu mang đến cho mình chắc cũng là Vân Nhu bảo cậu mang đến, chỉ có điều… chắc là cô ta bảo cậu mang đồ có độc đến. Nhưng tại sao những thứ cậu mang đến cho mình lại không có độc chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui