Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô Tiêu Thuần cảm thấy nghi ngờ.

Tâm sự của mình, cô ấy không hề nói, vậy mà Hứa TỊnh Nhi như nhìn thấu cả. Vậy thì còn vấn đề gì mà cô ấy không biết chứ?

Có điều chuyện đã tới nước này, cô ấy cũng không còn gì để giấu nữa. Thế là cô ấy gật đầu dứt khoát: “Được! Cậu hỏi đi. Cậu muốn biết gì mình cũng đều sẽ trả lời”.

Dù sao đây cũng không phải là nơi để nói chuyện. Hứa Tịnh Nhi cũng không vội: “Đi thôi, chúng ta tìm quán café nào yên tĩnh rồi nói”.

Tiêu Thuần gật đầu, không bận tâm.

Hứa TỊnh Nhi lái xe của mình. Hai người ngồi vào trong xe. Cô khởi động máy, đạp chân ga, xoay tay lái và rời đi.

Trên đường đi, Tiêu Thuần nhận được điện thoại của Từ Soái. Anh ta vốn định hôm nay tới đón cô ấy, nhưng đột nhiên có việc, giờ mới thoát được nên gọi hỏi cô ấy ở đâu, có cần anh ta tới đón hay không.

Tiêu Thuần từ chối không cần do dự: “Tôi và Hứa Tịnh Nhi đang ở cùng nhau, anh đứng làm phiền chúng tôi”.

Dứt lời, cô tắt máy, không để cho Từ Soái có cơ hội được nói thêm nửa câu.

Mặc dù Hứa Tịnh Nhi biết trước giờ Từ Soái và Tiêu Thuần luôn như thế. Nhưng trong khoảng thời gian Tiêu Thuần bị bắt giữ, Từ Soái là người nóng ruột, bận rộn nhất. Cần giúp gì anh ta đều giúp cả. Có thể nhận thấy anh ta rất quan tâm tới người bạn Tiêu Thuần này.

Cô không khỏi lên tiếng: “Thuần Thuần, Từ Soái rất quan tâm tới cậu. Sự việc lần này, anh ta vốn đi nhờ Khiết Thần tới giúp. Chỉ có điều Khiết Thần bận quá. Mấy ngày trước, vì chuyện này mà anh ấy đã làm hỏng cả một nghi thức ký hợp đồng. Hôm qua anh ấy đã bay đi để hợp tác nên mới từ chối. Nhưng Từ Soái quan tâm cậu lắm. Cậu đối xử dịu dàng với anh ta một chút.

Tiêu Thuần mỉm cười: “Mình biết Từ Soái đối xử tốt với mình, cậu cũng vậy. Mọi người đều là những người quan trọng với mình cả”.

Phía trước là đèn đỏ, Hứa Tịnh Nhi đạp chân phanh, từ từ giảm tốc. Cuối cùng chiếc xe dừng lại. Cô gái quay qua giả vờ như hỏi vu vơ: “Vậy còn Khiết Thần thì sao?”

Vừa nãy trong câu nói của cô cũng nhắc tới Khiết Thần.

Tiêu Thuần đanh mặt như không ngờ Hứa Tịnh Nhi lại hỏi như vậy. Thế nhưng cô gái nhanh chóng giấu nhẹm cảm xúc, thản nhiên nói: “Khiết Thần là anh trai mà”.

Cô gái lập tức hỏi ngược lại: “Hứa Tịnh Nhi, sao cậu lại hỏi như vậy. Hơi kỳ lạ đấy”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười: “Tiện hỏi thôi mà”

Đèn xanh nổi lên, cô lái về phía trước.

Hứa Tịnh Nhi lái xe tới một tiệm café quen. Ở đây rất yên tĩnh. Phù hợp để nói chuyện.

Sau khi đậu xe, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần dắt tay nhau đi vào trong. Bà chủ của quán café đã quá thân quen với họ. Thấy họ tới, bà chủ quán bèn chào hỏi: “Hai chị em tới uống trà chiều hả? Vẫn như cũ phải không?”

“Vẫn như cũ”, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đều đáp lại.

Bà chủ cảm thấy kỳ là nhưng vẫn vui vẻ đi làm.

Sau khi ngồi vào chỗ, bà chủ quán nhanh chóng mang cafe tới. Capucino của Hứa Tịnh Nhi và café đen cho Tiêu Thuần.

Trước đây Hứa Tịnh Nhi cảm thấy Tiêu Thuần uống café đen chẳng có gì là sai cả. Nhưng lần trước Vân Nhu nói thì cô biết được Khiết Thần cũng thích café đen. Vân Nhu cũng thích và giờ thì đến Tiêu Thuần cũng vậy.

Khéo đến thế sao…

Hứa Tịnh Nhi uống một ngụm café. Sau đó cô vào chủ đề chính: “Thuần Thuần, những năm qua, cậu có thích ai không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui