Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Từ Soái và Tiêu Thuần nhìn nhau mười mấy giây, anh ta có thể nhìn ra quyết tâm trong mắt cô ấy.

Haizzz, chắc chắn kiếp trước anh ta nợ Cố Khiết Thần, cũng nợ cả Tiêu Thuần, nên kiếp này phải trả nợ cho hai người, xử lý rắc rối cho họ.

Anh ta giơ tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Thuần, sau đó bỗng nở nụ cười không đứng đắn: “Thuần Thuần, việc tỏ tình thì nên để đàn ông làm”.

Dứt lời, anh ta đảo mắt nhìn quanh, sau đó bước về phía băng ghế bên kia, lấy một bông hoa hồng được đặt trên bàn, rồi quay lại trước mặt Tiêu Thuần.

Ngay sau đó, quỳ một gối xuống.

Anh ta ngẩng mặt lên một góc 45 độ với vẻ ngầu nhất, hai tay cầm bông hoa hồng dâng lên trước mặt Tiêu Thuần, nói đầy thâm tình: “Thuần Thuần, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”.

Tầm mắt Tiêu Thuần nhanh chóng lướt qua Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần, cuối cùng dừng ở khuôn mặt đẹp trai của Từ Soái, mất khoảng mười giây, sau đó cụp mắt nhìn anh ta, nói: “Em đồng ý”.

Đồng thời, cô chìa tay ra nhận bông hoa hồng, siết chặt trong lòng bàn tay.

Trên bông hoa vẫn còn một số chiếc gai chưa được cắt sạch sẽ, đâm vào tay cô ấy, có chút đau, đau đớn như lúc này có thứ gì đó đang bị khoét khỏi trái tim cô ấy.

Nhưng cô ấy nghĩ không sao cả, tuy lúc cắt bỏ rất đau, nhưng sẽ có ngày vết thương này sẽ lành lại, còn hơn là cứ chôn vùi ở đó, không lấy ra được, lúc nào cũng đau đớn âm ỉ.

Từ Soái đứng dậy, ôm chầm lấy Tiêu Thuần, còn xoay mấy vòng.

Mọi người chứng kiến màn tỏ tình này, đương nhiên đều hoan hô vui mừng cho bọn họ.

Vì lý do sức khỏe của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần không cho cô ở lại quá lâu, thấy xong việc liền kéo cô đứng dậy, định nói với Tiêu Thuần một câu rồi về trước.

Dường như vì tỏ tình thành công nên Tiêu Thuần rất vui, sau đó cứ ngồi uống rượu mãi.

Lúc Hứa Tịnh Nhi ra chào cô ấy, cô ấy đã hơi say, ánh mắt lờ đờ, cười như không cười.

Hứa Tịnh Nhi kéo tay cô ấy, hạ giọng nói: “Thuần Thuần, cậu uống ít thôi, mình và Cố Khiết Thần về trước đây, lần sau chúng ta lại gặp nhau”.

Cố tổng lại phát điên rồi
“Được, tạm biệt Tịnh Nhi, tạm biệt anh Khiết Thần”, Tiêu Thuần híp mắt cười vẫy tay với bọn họ.

Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi, bỗng ôm chầm lấy Tiêu Thuần, sau đó kề vào tai cô ấy khẽ khàng nói ba chữ: “Cảm ơn cậu”.

Cô cảm nhận được cơ thể Tiêu Thuần hơi run rẩy.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng buông cô ấy ra, dường như không nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của cô ấy, giữ lại sự tôn nghiêm và niềm kiêu ngạo cuối cùng cho cô ấy, rồi xoay người rời đi cùng Cố Khiết Thần.

Hứa Tịnh Nhi không ngốc, sao cô có thể không nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Thuần chứ?
Nếu cô ấy thực sự thích Từ Soái thì sẽ không chờ đến ngày hôm nay mới tỏ tình, và Từ Soái cũng vậy.

Bọn họ chỉ kết hợp diễn màn kịch này, còn khán giả chính là cô.

Vân Nhu tưởng rằng nói toạc tâm tư của Tiêu Thuần dành cho Cố Khiết Thần ra, thì cô và Tiêu Thuần sẽ trở mặt thành thù, cô ta nghĩ tất cả mọi người đều ích kỉ nhỏ nhen như cô ta.

Giữa tình yêu và tình bạn, Tiêu Thuần đã lựa chọn buông tay, đưa ra lựa chọn khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.

Cô ấy và Vân Nhu không phải là một loại người.


Bước ra khỏi cửa, tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tịnh Nhi được buông lỏng, cô không khỏi thêm phần tự tin.

Tiêu Thuần lựa chọn cô, đủ để chứng minh con người cô không tệ… Vậy thì liệu Cố Khiết Thần… cũng có thích cô không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui