Hứa Tịnh Nhi an ủi cô Lâm, sau đó cũng đi đến chỗ ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Cố Khiết Thần.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hai tay vô thức đan vào nhau rất chặt, có thể thấy mu bàn tay hơi nổi gân xanh.
Lúc này, lời nói vừa yếu đuối vừa bất lực.
Hứa Tịnh Nhi động đậy môi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi chờ đợi cùng anh.
Cô cũng cầu nguyện trong lòng, ông cụ Cố là người tốt như vậy, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, cho nên ông sẽ không sao!
Cũng không biết qua bao lâu, đèn đỏ phía trên phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa được mở ra, bác sĩ vừa gỡ khẩu trang vừa bước vào.
Cố Khiết Thần đứng bật dậy, bước nhanh tới.
Hứa Tịnh Nhi chậm nửa giây, cũng đến trước mặt bác sĩ, chú Lâm và cô Lâm, trợ lý Lâm cũng đi tới.
“Bác sĩ Lý, ông nội thế nào rồi?”.
Bác sĩ Lý là bác sĩ do ông cụ Cố đặc biệt mời đến, những năm nay luôn chăm sóc sức khỏe cho ông, nên đã quen thuộc với nhà Cố Khiết Thần.
Ông ấy cũng không khách sáo mà nói thẳng: “Cố tổng, phẫu thuật xem như đã thành công, tính mạng ông cụ tạm thời không có gì nguy hiểm.
Chỉ là ông ngã không nhẹ, tay chân bị thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là phần đầu”.
“Lúc ông ngã xuống, có lẽ phần đầu đã chạm đất trước nên bị chấn thương nặng, dẫn đến ông ấy hôn mê bất tỉnh, sau này… có thể sẽ luôn ở trong trạng thái hôn mê”.
Sẽ luôn ở trạng thái hôn mê…
Mấy chữ này giống như chiếc búa tạ đánh thẳng vào tim mọi người, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch.
Cô Lâm mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Cô ấy bỗng nắm chặt tay bác sĩ, giọng run rẩy xác nhận: “Bác sĩ Lý, ý… ý ông là ông cụ sẽ… sẽ biến thành người thực vật sao?”.
Vẻ mặt của bác sĩ Lý cũng rất nặng nề: “Không loại trừ khả năng này”.
Ông ấy vừa lên tiếng, xung quanh im lặng như tờ.
Cô Lâm không chịu được cú sốc này, mắt trợn lên, cơ thể mềm nhũn ngã ra đất.
Chú Lâm lo lắng hô lên: “Bà ơi!”.
Trợ lý Lâm cũng vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ấy: “Mẹ!”.
Cố Khiết Thần đứng đó, ánh mắt không còn tia sáng nào, cơ thể cứng đờ không động đậy, giống như một bức tượng, không phát ra tiếng, toàn thân nhuốm vẻ bi thương nồng đậm.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh, mũi không khỏi cay cay, nhưng cô biết, phải có một người giữ được bình tĩnh.
Nếu ai cũng hoảng loạn, tình hình sẽ chỉ càng loạn thêm.
Cô hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu cuộn trào trong lòng, quay đầu nhìn trợ lý Lâm, khẽ giọng nói: “Trợ lý Lâm, anh và chú Lâm đưa cô Lâm về nghỉ ngơi đi, an ủi xoa dịu tâm trạng cô ấy, sau đó mọi người cũng không cần đến bệnh viện, cứ ở biệt thự ngủ một giấc.
Ông nội để tôi và Cố Khiết Thần trông nom trước, ngày mai mọi người hãy đến thay cho chúng tôi”.
Trợ lý Lâm hiểu được, không từ chối mà gật đầu, sau đó nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, vậy chúng tôi về trước đây”.
Nói xong, anh ta và chú Lâm cùng nhau dìu cô Lâm rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Tịnh Nhi nhìn khuôn mặt Cố Khiết Thần.
Cô mím môi, đưa tay nắm chặt lấy tay anh.
Lúc chạm vào, cô cảm giác được sự lạnh lẽo vô hạn, tay anh lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Hứa Tịnh Nhi nắm chặt lấy tay anh bằng hai tay, muốn truyền một chút nhiệt độ từ tay mình sang cho anh, sau đó lên tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Khiết Thần, ông nội đã được chuyển đến phòng chăm sóc tích cực, chúng ta qua đó thăm ông trước.
Lời bác sĩ Lý nói cũng không phải tuyệt đối, chỉ là có khả năng mà thôi, không chừng ngày mai ông nội sẽ tỉnh lại”.