Khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi không có vẻ buồn bã, nhưng bàn tay đang giấu dưới gầm bàn của cô lại mất khống chế khẽ run rẩy.
Trong đầu cô xuất hiện hai luồng suy nghĩ, một bên thì gào thét bảo cô đừng hỏi nữa, bởi vì đáp án chắc không phải là điều cô muốn nghe.
Bên còn lại thì không muốn để bản thân trốn tránh, cho dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, thầm hít sâu một hơi, sau đó lại mở mắt ra, nói tiếp: “Vậy sau khi em bị thương, những lời xin lỗi và bảo em chờ anh cũng là thật lòng sao?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào, đây là điều mà cô muốn biết nhất.
Cố Khiết Thần cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ là đôi mắt anh sâu thẳm, cô nhất thời không thể nhìn thấu, hoặc là… anh không muốn để cô nhìn rõ.
Giọng nói của anh vẫn đều đều lãnh đạm, đáp: “Là thật lòng”.
Là thật lòng kìa…
Rõ ràng là đáp án mà cô muốn nghe, nhưng lúc này cô không thấy vui tẹo nào, ngược lại tâm trạng còn nặng nề hơn, khiến cô nhất thời không hỏi được câu thứ ba.
Cố Khiết Thần rất kiên nhẫn chờ cô, thậm chí khi thấy môi cô khô đến mức hơi tróc da, anh còn đứng dậy, bước vào phòng bếp, rót một cốc nước ấm, rồi quay lại, đặt cạnh tay cô: “Em uống chút nước đi đã”.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Hứa Tịnh Nhi cũng nhìn vào cốc nước kia.
Đây đã là sự quan tâm tự nhiên nhất của Cố Khiết Thần rồi.
Trước kia cô chỉ cảm thấy sự quan tâm của anh khiến trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, bây giờ xem ra, có lẽ cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi.
Cô nhìn cốc nước kia một lúc lâu, dần để lộ sự oán hận sâu sắc.
Cô bỗng giơ tay ra, cầm lấy cốc nước, ngửa đầu uống cạn.
Cô đặt chiếc cốc xuống bàn cạch một tiếng, dường như lại có sức mạnh để đối chất, nói: “Nếu anh đã nói là đối xử với em thật lòng, vậy thì tất cả những gì anh làm cho em trong thời gian này không phải vì áy náy và đồng tình, mà là… mà là thật lòng muốn bắt đầu lại với em, muốn duy trì cuộc hôn nhân này, đúng không?”.
Cố Khiết Thần cụp mắt xuống, không suy nghĩ nhiều mà đáp: “Đúng vậy, anh muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này…”
Cùng với lời nói của anh, trái tim Hứa Tịnh Nhi bỗng đập thình thịch.
Nếu anh đã trả lời như vậy, liệu nó có thể chứng minh là anh thích cô một chút xíu không?
Cô suýt nữa thì buột miệng hỏi câu này, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Khiết Thần đã nhanh hơn cô một bước: “Anh vốn tưởng rằng mình có thể làm được”.
“Nhưng…”, Cố Khiết Thần dừng một lát, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi dần trở nên lạnh lùng và thờ ơ, thậm chí còn có chút châm chọc.
Anh cân nhắc câu chữ một chút, dường như đang suy nghĩ xem phải nói những lời tiếp theo như thế nào.
Đầu ngón tay của Hứa Tịnh Nhi khẽ run rẩy, dần trở nên trắng bệch.
Mười mấy giây sau, Cố Khiết Thần lại nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, khẽ thở dài, hé môi, rồi lại nói lời xin lỗi khách sáo và xa cách đó.
“Hứa Tịnh Nhi, anh xin lỗi, anh phát hiện mình không thể làm được việc đó”.
“Không làm được…”
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới, khó khăn nói từng chữ: “Tại sao lại không làm được? Đến hôm nay… Không đúng, đến trước ngày anh đi công tác, chẳng phải anh vẫn làm rất tốt sao?”.