Cô Lâm định nói gì đó nhưng Khiết Thần bỗng lên tiếng: “Chị Lâm, chị đi trước đi”.
Thế là những lời cô Lâm định nói ra lại phải nuốt vào trong.
Cô vẫn không dám làm trái lời của cậu chủ, chỉ khẽ khàng nhắc nhở một câu: “Hai vợ chồng có gì từ từ nói…Ông cụ không thích nhìn thấy hai người cãi nhau đâu ạ”.
Thế nhưng cậu chủ dường như không nghe thấy những gì cô ấy nói.
Thiếu phu nhân cũng chẳng quan tâm khiến cô Lâm chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Cậu chủ, thiếu phu nhân, tôi đi trước vậy”, nói xong, cô Lâm quay đầu bỏ đi.
Sau khi cô Lâm rời khỏi, Hứa Tịnh Nhi bèn mở mắt.
Cô nhìn khuôn mặt lặng như nước của Khiết Thần, khẽ mím môi.
Thà đau một lần rồi thôi nên cô cất bước đi tới, ngẩng lên nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi”.
Người đàn ông từ từ nhìn khuôn mặt cô.
Hứa Tịnh Nhi không nói tiếp mà đi về phía cửa.
Cô đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó hất cằm về phía hành lang: “Mình qua bên đó nói chuyện đi”.
Ông cụ là người không muốn nhìn thấy hai người chia tay.
Dù hiện tại ông cụ đã rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cô vẫn không muốn thảo luận chuyện hai người ly hôn trước mặt ông.
Khiết Thần cũng không từ chối bèn gật đầu.
Hai người đi về phía hành lang.
Không gian lặng như tờ, tiếng bước chân của họ vang lên rõ mồn một.
Lần trước, khi họ cùng xuất hiện ở đây là lúc ông cụ kết thúc phẫu thuật, còn trong giai đoạn nguy hiểm.
Lúc đó, cô đã ở đây với Khiết Thần, trông ông cụ một đêm.
Không ngờ đó lại là lúc tình cảm của họ ấm nồng nhất.
Có một khoảnh khắc nào đó, cô đã từng hi vọng hành lang này sẽ kéo dài bất tận.
Nếu như không có điểm tận cùng thì càng tốt.
Như vậy bọn họ có thể vai kề vai, đi bên nhau mãi mãi.
Sự thật đã chứng minh, bọn họ lúc này đã đi tới điểm cuối của hành lang, cần phải dừng lại.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo bên ngoài cửa sổ.
Trăng vốn tròn, giờ đã dần bị mây che lấp, không còn phát ra ánh sáng rõ ràng nữa mà mờ đục, ảm đảm đi nhiều.
Cô thôi không nhìn trăng nữa, quay qua nhìn người đứng bên cạnh.
Khiết Thần cũng đang nhìn lên bầu trời.
Thực ra thì cũng không biết anh nhìn cô hay nhìn trăng nữa.
“Khiết Thần”, Hứa Tịnh Nhi gọi tên anh.
Dù cô đã hạ quyết tâm nhưng lúc này phải nói ra cũng khiến cô thấy thật khó khăn.
Lúc anh nhìn cô, cô mới nói tiếp: “Anh thật sự…muốn ly hôn với em sao?”
Vì không thể hỏi được câu: “Anh thật sự không thích em chút nào sao?” thế nên cô phải dùng câu khác thay thế.
Khiết Thần trầm lặng vài giây: “Xin lỗi”.
Xin lỗi à?
Cũng không phải Hứa Tịnh Nhi lần đầu nghe thấy anh xin lỗi.
Anh từng xin lỗi vì đã khiến cô bị thương, giờ lại xin lỗi…vì không thể thích cô.
Lời xin lỗi thứ nhất cô có thể chấp nhận, còn lời xin lỗi thứ hai thì không cần thiết.
Khiết Thần không thích cô, có gì mà phải xin lỗi.
Ai quy định nếu không thích người kia thì phải cảm thấy mắc nợ chứ?
Nếu mà như thế thì Khiết Thần mắc nợ nhiều người lắm.
Trong chuyện tình cảm, không có đúng sai.
Vì vậy lần này, cô không hận Khiết Thần.
Dù sao thì anh cũng không như ba năm trước, không nói lời nào đã bỏ đi.
Lần này anh đã nói rất rõ ràng rồi, là anh không thích cô.
Như vậy rất tốt, rất rõ ràng, sẽ không còn chấp niệm nữa.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì em đồng ý ly hôn, có điều…”