Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Những lời cô từng nói với cấp trên đại nhân…
Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi nhớ đến những lời từng nói lúc xin ứng một tỷ tệ tiền lương, sau đó lại trả lại.

Lúc đó cô rất cảm kích sự giúp đỡ của cấp trên đại nhân, thế là đã nói…
[Cấp trên đại nhân, đại ân đại đức của anh, tôi xin khắc ghi trong lòng, sau này có việc gì cần đến tôi, thì anh cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.]
Vậy là ý của cấp trên đại nhân là chuyện này sao?
Hứa Tịnh Nhi viết một email, yếu ớt hỏi lại.
Cấp trên đại nhân quả quyết nhắn lại: [Cô còn nhớ thì tốt, bây giờ tôi muốn cô thực hiện lời hứa.]
Hứa Tịnh Nhi là người nói lời giữ lời, nếu cô đã nói những lời như vậy, thì nhất định sẽ thực hiện, chỉ là lúc này thấy cấp trên đại nhân nói vậy, trong lòng cô bỗng có dự cảm không tốt lắm.
Cho dù là vậy, cô vẫn gửi email đi: [Anh cần tôi làm gì?]
Cấp trên đại nhân phản hồi: [Chi nhánh của tòa soạn báo vừa được thành lập ở trong nước, chắc chắn sẽ bị các tờ báo khác áp chế, muốn đứng vững và nhanh chóng chiếm được một chỗ, thì phải có một tin tức nặng ký.

Cô là phóng viên hiểu rõ nhất về tình hình trong nước ở tạp chí Z chúng ta, giao cho cô nhiệm vụ này là phù hợp nhất.

Thế nên, cô chỉ cần chạy một tin cuối cùng ở trong nước, lập cơ sở cho chi nhánh ở trong nước, sau đó tôi sẽ cử người khác tiếp nhận, và cô có thể được điều trở lại nước ngoài.]
Cô biết ngay mà!
Hứa Tịnh Nhi không khỏi cào tóc, lông mày nhíu chặt.
Cô xòe ngón tay tính, thành lập chi nhánh cần có thời gian, tin tức nặng ký cũng không phải nói có là có.

Nếu nhận nhiệm vụ này, không chừng cô còn phải ở lại mấy tháng nữa.
Vốn dĩ cô định ngày mai sau khi lấy giấy ly hôn với Cố Khiết Thần, sẽ nói lời tạm biệt bố mẹ bạn bè, cùng lắm chỉ ở lại một tuần thì sẽ đặt vé máy bay rời đi.
Nhưng cấp trên đại nhân có ơn cứu mạng, ơn tri ngộ, và cả ơn giúp đỡ với cô.

Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ lên tiếng chủ động yêu cầu cô làm gì.

Đây là lần đầu tiên, lại còn là cô từng hứa hẹn, cô có thể từ chối kiểu gì chứ?
Hơn nữa chỉ là một tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng không thể nói lời từ chối, cô thở dài, thôi vậy thôi vậy.
Chỉ là ly hôn thôi mà, cô cần gì phải ra vẻ chạy vào đồng hoang chứ? Giải quyết xong việc của chi nhánh, rồi rời đi cũng được.
Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phím trả lời: [Được, tôi nhận nhiệm vụ này.]
Cấp trên đại nhân: [Chuyện của chi nhánh, Kiều Sở sẽ liên lạc với cô, tôi tin cô sẽ làm tốt, vất vả cho cô rồi.]
Hứa Tịnh Nhi không trả lời mà gấp máy tính lại.
Tóc đã khô, cô đứng dậy khỏi sô pha, cứ thế leo lên giường nằm.

Cô nằm một bên giường theo thói quen, bỗng cảm thấy buồn cười, bèn ngồi bật dậy, túm lấy chăm và gối ở nửa bên kia giường, ném mạnh xuống đất.
Khốn kiếp!
Hứa Tịnh Nhi lại nằm xuống, một mình chiếm cả chiếc giường lớn, nhưng nằm kiểu gì cũng không thoải mái, hơn nữa còn mất ngủ… Vừa nãy cô chỉ đau đầu, uống thuốc giảm đau cũng không hiệu quả, bây giờ cảm thấy tay chân cũng đau, đau một lúc, trong lòng cũng đau đớn theo.
Lăn đi lăn lại cũng không dỗ mình vào giấc ngủ được, cô lại ngồi dậy, không đi dép lê, cứ để chân trần chạy vào phòng làm việc, đến bên tủ rượu, rồi lấy ra mấy chai rượu thật đắt.

Cô mở hết ra, chộp lấy một chai để uống, số còn lại thì đổ hết đi.
Sau đó cô cũng không biết là mình uống say hay là mệt quá, nằm ngủ luôn ở sô pha trong phòng làm việc, lúc cô lấy lại ý thức là bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui