Hứa Tịnh Nhi liếc anh ta một cái, không nói gì.
Trợ lý Lâm thấy thế, vội vàng giải thích: “Cái… cái này không phải là hỏi hộ Cố tổng đâu, tôi đơn thuần chỉ là quan tâm cô thôi, nếu như cô không muốn trả lời thì cũng không sao”.
“Tôi biết rồi”, giọng Hứa Tịnh Nhi trầm xuống, cô cụp mắt, bàn chân đá đá vào hòn đá trước mặt, lí nhí như đang nói với chính mình: “Anh ấy cũng không hỏi đâu”.
Mặc dù nói nhỏ, nhưng trợ Lý Lâm vẫn nghe thấy.
Hôm qua anh ta còn tưởng sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi vẫn bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giờ xem ra anh ta đã nghĩ sai rồi.
Cho dù lúc này đây Hứa Tịnh Nhi vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng câu nói này nghe sao mà chua xót, khiến trái tim của anh ta cũng như thắt lại.
Rõ ràng là không buồn, không khóc, nhưng anh ta lại có cảm giác như cô đang khóc, đang buồn.
Trợ lý Lâm không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ, giờ thực sự là bó tay toàn tập, thiết nghĩ anh ta mà là Từ Soái thì tốt biết mấy, mở miệng ra liền có thể khiến phụ nữ vui vẻ.
Còn anh ta, lại đi nói đúng chuyện không nên nói, không nhắc đến Cố tổng thì đã chẳng sao rồi…
Mặc dù có lòng muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại sợ bản thân không cẩn thận nói sai, khiến cô càng buồn hơn thì không hay, anh sốt ruột đến đứng ngồi không yên, làm gì còn khí thế nhanh nhẹn hoạt bát của một trợ lý nữa.
May mà Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng giấu đi tất cả mọi cảm xúc hụt hẫng, lấy lại nụ cười, một lần nữa đưa chiếc túi trong tay về phía trợ lý Lâm: “Cái này phiền anh gửi giúp”.
Trợ lý Lâm cũng không dám nói thêm gì, hai tay kính cần nhận lấy: “Được”.
Giây phút anh ta nhận lấy chiếc túi, Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được rõ rệt, trái tim mình như có một vật gì đó cứa sâu vào, đau đến nỗi cô chỉ còn biết cười.
Hứa Tịnh Nhi cắn chặt môi, rồi nói: “Phải rồi, sau khi tôi chuyển đi, tôi sẽ đặt chìa khóa phía dưới chậu hoa trước cửa, anh hoặc là… Cố Khiết Thần nhớ lấy đi nhé”.
Trợ lý Lâm liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Còn nữa, một trăm tệ tôi nợ anh…”.
Nói đến đây, trợ lý Lâm liền cướp lời, nói rõ ràng lưu loát: “Không cần trả đâu!”.
Hứa Tịnh Nhi cười nhẹ, vẫn lấy điện thoại trong túi ra, đứng trước mặt anh ta, mở đoạn chat với anh ta trên zalo, rồi chuyển bao lì xì 100 tệ.
“Nhớ nhận đấy, tôi không cần tiền của anh ấy, cũng sẽ không cần tiền của người bên cạnh anh ấy”.
Trợ lý Lâm im lặng một chút, rồi mới yếu ớt phản bác: “Cô Hứa, tôi thật sự là một người đàn ông tốt, tôi với bạn gái tôi yêu đương cũng để tiến tới hôn nhân!”.
“Ừ, vậy thì nhớ đối xử tốt với người ta, đừng làm người ta đau lòng”.
Trợ lý Lâm bỗng ngượng ngùng, nói nhỏ hơn một chút: “Tôi biết rồi!”.
Việc đã dặn dò xong, việc nên làm cũng làm rồi, Hứa Tịnh Nhi không định ở lại lâu hơn, quyết đoán nói: “Trợ lý Lâm, anh lên đi, tôi đi đây”.
Trợ lý Lâm ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói thêm gì đó, nhưng trong tình cảnh này, nói gì cũng dư thừa, nếu đã cắt đứt một mối nhân duyên, thì thoải mái chút cũng là chuyện tốt.
“Ừ, cô Hứa lái xe về cẩn thận, tạm biệt”.
Đưa mắt nhìn xe Hứa Tịnh Nhi rời đi, trợ lý Lâm xách chiếc túi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Cố Thị, gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc.
Sau khi nghe câu “vào đi”, anh ta đẩy cửa bước vào, đưa chiếc túi cho Cố Khiết Thần nói: “Cố tổng, ban nãy cô Hứa đến đây, bảo tôi đưa cái này cho anh”.
Cố Khiết Thần đang lật xem tài liệu, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Để sang một bên đi”.