Hứa Tịnh Nhi nghiêm túc nghe cô ta nói xong, cảm thấy đau tai bởi những lời ca thán của cô ta.
Cô khẽ chau mày: “Cô có phải là bị oan hay không thì phải điều tra đã.
Tôi chỉ tin vào chứng cứ”.
Tô Tử Thiến có phải là Thuần Thuần đâu.
Thuần Thuần là người cô có thể tin tưởng được một trăm phần trăm.
“Tiếp theo tôi muốn hỏi cô vài câu.
Cô trả lời thật đấy nhé”.
Tô Tử Thiến chẳng thèm nghĩ, cứ thế nói: “Cô hỏi đi”.
“Thứ nhất, cô nói đó là phòng tập thoại.
Có gì để chứng minh không?”
“Trước các phòng đều có dán bảng hiệu.
Lúc tôi bước vào thì nhìn thấy trên cửa phòng dán từ phòng tập thoại”.
Hứa Tịnh Nhi lấy bút ra nhanh chóng ghi lại: “Thứ hai, nội dung của bản thoại không có câu “tôi sẽ giết cô”, vậy cuốn trong tay cô lấy từ đâu?”
Tô Tử Thiến nói: “Chính là người phụ trách kịch bản đưa cho tôi.
Có điều tôi cũng mới nhận được.
Người này nói là phần này được bổ sung, hơn nữa buổi tối đã phải quay, giục tôi đi tìm Hồ Khả Hân để đối chiếu lời thoại”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Cái người nói rằng nghe thấy cô nói câu “tôi sẽ giết cô” trong phòng ấy, cô có biết là ai không?”
Tô Tử Thiến trả lời: “Là trợ lý của Hồ Khả Hân”.
“Được, tôi biết rồi.
Đợi tin của tôi!”
Sau khi tắt máy, Hứa Tịnh Nhi sắp xếp lại tài liệu rồi lại lấy điện thoại gọi cho Kiều Sở, để anh ta tới đón cô cùng đi điều tra.
Hứa Tịnh Nhi tìm người phụ trách kịch bản, gật đầu chào người này.
Có lẽ những ngày qua có rất nhiều nhà báo tới tìm nên cô ta cũng không ngại nói thêm lần nữa.
Cô ta nói người quản lý của Hồ Khả Hân bảo cô ta đưa kịch bản cho Tô Tử Thiến.
Bởi vì bản thân cô ta cũng không xem nên không biết bên trong kịch bản có câu đó hay không.
Không chỉ có Hồ Khả Hân và người trợ lý mà cả quản lý của cô ta cũng liên quan.
Tiếp theo, việc Hứa Tịnh Nhi cần làm rõ đó là phòng tập thoại tại sao lại biến thành phòng giải lao.
Nếu có thể chứng minh được thì cũng có thể chứng minh được độ đáng tin trong lời nói của Tô Tử Thiến, và như vậy cũng giảm bớt sự nghi ngờ đang chĩa về phía cô ta.
Hiện trường đã bị phong tỏa, hơn nữa còn được canh chừng rất nghiêm ngặt.
Hứa Tịnh Nhi muốn vào điều tra cũng không được.
Cô chỉ có thể tìm xem camera ở hành lang có quay được gì hay không.
Cô đương nhiên không thể nào đi kiểm tra được.
Thế nhưng lúc này Kiều Sở lại có thể phát huy tác dụng.
Anh ta sử dụng máy tính tầm ba mươi phút đã phá vỡ hệ thống phòng ngự của hành lang và có thể xâm nhập vào camera.
Thôi được, những trợ thủ của cấp trên đều là những người tài giỏi như thế.
Camera đương nhiên không quay được rốt cuộc căn phòng đó là phòng tập thoại hay phòng nghỉ giải lao.
Vì đó vừa đúng là góc chết mà chỉ quay được lúc Tô Tử Thiến bước vào rồi màn hình trở nên tối đen.
Kiều Sở giải thích là dung lượng bị đầy nên sau đó không quay được nữa.
Vừa hay lại khéo như thế đấy…
Vì vậy không thể nào chứng minh là khi nào Tô Tử Thiến rời đi.
Và sau khi cô ta rời đi thì có ai bước vào gây án hay không.
Không thể tìm được manh mối từ camera.
Vậy thì đành phải tìm cách khác.
Hứa Tịnh Nhi pha một bình café, thức đêm.
Hai mắt cô như hai con gấu trúc.
Cuối cùng thì cô cũng giải quyết được vấn đề tại sao phòng tập thoại lại biến thành phòng nghỉ giải lao.
Chỉ dựa vào điểm này, cuối cùng cô cũng đã đưa ra được câu trả lời.
Đương nhiên cô cũng không bất cẩn đưa ra định luận ngay mà để Kiều Sở tìm kiếm những thứ liên quan tới hung thủ và cả động cơ gây án của kẻ đó.
Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở mất cả một tuần mới có thể hoàn thiện được từng chi tiết nhé.
Hứa Tịnh Nhi bắt đầu chắp bút, viết tin.