Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Thấy Tô Tử Thiến nói rằng Khiết Thần không có chút tình cảm nào với cô ta.

Nếu là trước đây thì chắc chắn Hứa Tịnh Nhi sẽ không tin.

Còn bây giờ thì cô tin những gì cô ta nói là thật.
Có vẻ như Khiết Thần chưa từng có tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào.

Bất luận là Tô Tử Thiến, Vân Nhu hay là cô.
Vậy nên khi nghe cô ta nói giới hạn của Khiết Thần là mình thì Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy nực cười.

Hóa ra ảo giác không chỉ mình cô có mà ngay cả Tô Tử Thiến cũng có.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, đi vào nhà bếp rót một cốc nước.

Cô cầm cốc nước ra, vừa uống vừa tiếp tục đọc.
“Tôi vốn nghĩ một khi tôi đã không có được Khiết Thần thì tôi cũng sẽ không để cho người khác có được.

Nhất là cô.

Cô là người tôi ghét nhất.

Thế nhưng…Dù chúng ta ghét nhau như vậy nhưng lúc tôi có chuyện lại chỉ có thể cầu xin cô giúp đỡ.

Khi đó tôi cũng chỉ thử gọi mà thôi, không ngờ cô lại đồng ý giúp tôi thật.

Dù đối với cô có thể nó chẳng là gì nhưng đối với tôi nó là ơn cứu mạng.
“Tất cả mọi người đều bỏ tôi, cả thế giới quay lưng lại với tôi.

Vậy mà cô lại đưa tay ra giúp đỡ.

Có thể cô không thể hiểu được cảm xúc của tôi nhưng cô chính là người đã cứu mạng tôi.

Một người nữa là Khiết Thần”.
Lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi phát hiện ra Tô Tử Thiến có tài viết văn như vậy.

Trong ấn tượng của cô, cô ta là một người ngực to mà óc bằng quả nho và là một bình hoa di động thì đúng hơn.
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà…
Sự cảm kích của cô ta thì cô có thể hiểu được.

Mặc dù lời nịnh nọt của cô ta có phần hơi khoa trương.

Thôi thì lần này nhận đi cho lành.

Thế nhưng việc Khiết Thần cứu cô ta thì có liên quan gì tới cô chứ?
Hứa Tịnh Nhi uống thêm ngụm nước và tiếp tục đọc.
“Trong buổi tiệc lần trước, lúc tôi thấy Khiết Thần dẫn cô tham gia khiến tôi cảm thấy vô cùng đố kỵ.

Đó là khi anh ấy nhìn cô, rồi vẻ ân cần của anh như ngầm thông báo cho cả thế giới biết chuyện giữa hai người.

Khoảng thời gian tôi ở bên anh ấy ba năm, anh ấy chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy.

Anh ấy chưa từng thừa nhận thân phận của tôi.

Vậy nên tất cả là tôi nói dối đấy…”
“Năm xưa Khiết Thần tìm tôi, cất nhắc tôi lên, để tôi nổi tiếng, muốn gì được nấy không phải vì Vân Nhu.

Mà vì cô.

Bởi vì anh ấy muốn thay cô thực hiện lời hứa nên mới đối xử với tôi như vậy”.
Vì cô sao?
Hứa Tịnh Nhi khựng người.

Cô nhìn chăm chăm những dòng chữ Tô Tử Thiết viết giống như cô bị mù chữ vậy.

Cô cảm thấy không thể nào hiểu được.
Khiết Thần cất nhắc Tô Tử Thiến là vì cô sao? Trước đây cô và Tô Tử Thiến có qua lại gì đâu…
Còn về lời hứa, đó là lời hứa gì vậy? Trong đầu cô đột nhiên không tìm thấy được bất kỳ thông tin liên quan nào.
“Ban đầu tôi cũng không biết chyện này.

Tôi chỉ cảm thấy Khiết Thần là món quà ông trời ban cho mình.

Anh ấy tốt như vậy khiến tôi yêu anh ấy tới mức không còn thuốc gì chữa được.

Tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy mãi mãi.

Đến nỗi tôi suýt nữa quên mất rằng ngay lần đầu tiên gặp nhau anh ấy đã nói với tôi rằng đừng thích anh ấy, vì anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi đâu”.
“Có một thời gian dài tôi không thể nào hiểu được câu nói đó.

Tại sao anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi chứ? Nếu chỉ vì tính tình anh ấy lạnh nhạt thì chỉ cần tôi ở lâu bên cạnh là có thể hâm nóng được trái tim anh ấy mà.

Cho tới khi…cô trở về, tôi chứng kiến sự thay đổi của anh ấy thì cuối cùng tôi đã biết Khiết Thần không bao giờ thích tôi là vì đã có người mình thích rồi.

Người đó đã ghim chặt trong trái tim anh ấy, những người khác đương nhiên là không có chỗ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui