“Hứa Tịnh Nhi, trước kia tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, nhưng qua chuyện lần này, tôi nghĩ… có lẽ tôi biết vì sao Khiết Thần lại thích cô rồi.
Cô là người luôn có ánh mặt trời trong tim, khiến người ta bất giác muốn đến gần cô, chắc Khiết Thần cũng cảm thấy như vậy… mà tôi cũng như vậy”.
“Tôi muốn xin lỗi vì những điều sai trái mà tôi từng làm với cô, xin lỗi Hứa Tịnh Nhi.
Đồng thời tôi cũng muốn nói cảm ơn cô, không phải cảm ơn vì lần này cô đã cứu tôi, mà là cảm ơn vì cô đã giúp tôi buông bỏ quá khứ, buông bỏ oán hận, buông bỏ chấp niệm nực cười.
Tôi có dũng khí để tiếp tục sống cuộc sống của mình sau này rồi”.
“Nếu sau này chúng ta có cơ hội gặp mặt, tôi hi vọng tôi có thể tươi cười vẫy chào cô, cho dù chúng ta không thể làm bạn thì cũng đừng làm kẻ thù”.
Một bức thư thật dài, đều là những lời từ tận đáy lòng của Tô Tử Thiến.
Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô ta lại chân thành nói với cô những lời này.
Dù sao cũng từng là kẻ địch của nhau, nhưng lại có thể mỉm cười xua tan thù hận…
Hứa Tịnh Nhi không phải người hay thù dai người khác, thậm chí cô cũng không ghi hận ai.
Cô luôn nhớ những cái người khác đối tốt với cô, bởi vì như vậy cô sẽ vui vẻ hơn một chút.
Vì vậy, khi đọc thấy câu cho dù không thể làm bạn thì cũng đừng làm kẻ thù của Tô Tử Thiến, chút chán ghét trong lòng cô vì những gì cô ta đã làm trước kia cũng dần dần tan biến.
Thật ra cũng bởi vì sau này bọn họ sẽ không có qua lại gì nữa, chỉ là người qua đường vội vã trong cuộc sống của nhau, chỉ vài chữ ít ỏi mà phải lãng phí tinh thần cho cô ta đúng là không cần thiết.
Nhưng… không phải ai cô cũng không chấp nhất như vậy, có lẽ Cố Khiết Thần là chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời cô.
Tô Tử Thiến nói Cố Khiết Thần thích cô.
Nếu nói trong lòng không hề dao động thì chắc chắn là nói dối, nhưng nếu nói trong lòng dao động rất lớn thì lại không phải.
Tựa như một chuyện bạn mong chờ rất lâu, nhưng cứ thất vọng hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần bạn nghĩ nguyện vọng của mình sắp thành sự thật thì lại phải thất vọng, cứ tích lũy cho đến khi… bạn không còn ôm bất cứ hi vọng nào nữa thì bỗng nhiên nói với bạn rằng đó là sự thật.
Cảm giác này giống như ảo giác, vừa chạm tay đã biến thành mây khói, tan biến không còn.
Hứa Tịnh Nhi đóng máy tính lại, sau đó ngồi thẫn thờ trên ghế sofa một lúc lâu, bình ổn lại tâm trạng.
Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh valy, tiếp tục sửa soạn quần áo.
Cô treo hết quần áo trong valy vào tủ quần áo, sau đó đặt va ly lớn thứ hai xuống đất, mở ra.
Bên trong là một số đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, một vài tài liệu và một số sách.
Cô lần lượt lấy ra, sắp xếp vào đúng vị trí, cho đến khi cô phát hiện ra một cuốn sách không phải của mình.
Hứa Tịnh Nhi nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, khẽ nhíu mày.
Lúc cô thu dọn đồ đạc, cảm xúc không ổn định, tâm trạng khó chịu hấp tấp nên chỉ thu dọn qua loa.
Đừng nói là cuốn sách này cô không cẩn thận cho vào valy của mình đấy chứ…
Nhưng vì sao trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần lại có truyện cổ tích? Trên giá sách trong phòng làm việc của anh có các loại sách chuyên ngành, kinh doanh có, kinh tế có, pháp luật có,… liên quan rất rộng, nhưng không đến mức liên quan đến cả truyện cổ tích…
Những chuyện khác Hứa Tịnh Nhi không dám khẳng định một trăm phần trăm, nhưng anh không đọc truyện cổ tích là trăm phần trăm.
Hứa Tịnh Nhi bất giác lật cuốn sách đó ra, muốn xem trong đó có gì huyền diệu hay không..