Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Cô mở mắt không ra, chỉ mò tìm điện thoại theo bản năng, dường như đã bắt máy, lại giống như chưa bắt máy, dường như mình đã nói chuyện, lại giống như chẳng nói. Sau đó, mọi thứ trở về yên tĩnh, cô lại rơi vào bóng tối lần nữa.

Không biết ngủ bao lâu, lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã sáng.

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mang theo sự ấm áp. Hứa Tịnh Nhi ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau ý thức mới dần dần quay về.

Sau đó cô phát hiện trên trán mình đắp một chiếc khăn lông.

Hứa Tịnh Nhi lấy xuống, nhìn chiếc khăn lông, ánh mắt ngẩn ngơ… Cô ở một mình, trước khi ngủ mê không hề đắp khăn lông lên trán, vậy cái này ở đâu ra?

Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ màng, cô tự chạy đi lấy đắp, nhưng cô không nhớ được?

Tuy nhiên, khả năng này không quá lớn. Dù gì cô cũng bệnh liệt giường, nếu rời khỏi giường, không có đủ ý thức chống đỡ thì đi mấy bước là ngã rồi, sao có thể chống đỡ đến tận phòng tắm, rồi quay trở về chứ?

Nếu không phải tự cô làm, vậy thì ai đã vào phòng?

Phản ứng đầu tiên của cô là chủ nhà, có lẽ là bà chủ đã qua đây tìm cô, thấy cô bị bệnh nên tiện thể chăm sóc cho cô?

Đợi đã… không đúng!

Từ khi cô về đây, bà chủ đã trả chìa khóa chung cư cho cô, bà chủ không có chìa khóa cũng không thể tự vào đây.

Không phải bà chủ, vậy là trộm?

Nhưng có tên trộm nào lại vào nhà chăm sóc cho cô?

Vô số dự đoán hiện lên trong đầu Hứa Tịnh Nhi, rồi lại bị cô lần lượt bác bỏ. Cô tạm thời không nghĩ ra được, chỉ đành gác sang bên.

May là ngủ một giấc tỉnh dậy, cô đã hồi phục được chút tinh thần. Cô sờ trán mình, hình như đã bớt sốt, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi đau mỏi không có sức.

Hứa Tịnh Nhi vén chăn xuống giường, đi tới phòng tắm, dùng nước ấm rửa mặt, đánh răng, lau qua cơ thể mình, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách không có ai, phòng bếp cũng không có ai, đồ đạc không có dấu hiệu bị di chuyển hoặc xáo trộn, có thể loại trừ chuyện ăn trộm vào nhà.

Hứa Tịnh Nhi đi vào phòng bếp, chuẩn bị rót nước uống, tầm mắt chợt dừng lại trên bếp.

Ở đó… đặt một cái nồi nhỏ, trong đó có cháo trắng đã nấu sẵn.

Cô vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt, bước nhanh tới, mở nắp ra xem. Đúng là mình không nhìn lầm, trong nồi đúng là cháo trắng…

Cho nên, chắc chắn đã có người tới nhà cô, không những giúp cô chườm khăn lạnh lên trán giúp cô hạ sốt, mà còn nấu cháo cho cô, để khi cô tỉnh lại có thể ăn.

Rốt cuộc là ai?

Cô ở đây, trừ bà chủ khá thân thuộc, bình thường hay qua lại ra, cơ bản đều chỉ có một mình cô.

Cô sờ bên ngoài nồi, vẫn còn nóng, có phải chứng tỏ người đó chưa đi được bao lâu? Hay là vừa mới rời đi thôi?

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng chạy tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài. Nhưng bên ngoài hành lang không có ai, cô lại đóng cửa vào, chạy tới ban công, nhoài người ra ngoài lan can, nhìn xuống dưới lầu.

Không phát hiện ra dấu vết gì.

Hứa Tịnh Nhi nghĩ ngợi, quay người vào phòng. Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại lên, bắt đầu bấm số.

Đầu tiên cô gọi cho chủ nhà, hỏi bà ấy có qua đây không. Bà chủ phủ nhận, người có khả năng nhất bị loại trừ rồi. Hứa Tịnh Nhi cau mày, sau đó lại gọi đến số thứ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui