Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần nhìn nhau.
Trạng thái này rất tốt, không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, không nói được lời nào, mà chỉ say tám chín phần.
Lúc này là lúc đầu óc thư giãn nhất, cũng là lúc không phòng bị gì, cơ bản là… nghĩ gì sẽ nói đó.
Hứa Tịnh Nhi biết cô không thể sốt ruột, phải hỏi theo trình tự.
Nếu không, Từ Soái say khướt thế này, lỡ như đầu óc không còn nghĩ được gì, thành ra không hỏi gì được.
Cô nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy đảo qua lại, cân nhắc vài câu hỏi, sau đó mới lên tiếng hỏi anh ta.
“Biết Tiêu Thuần là ai không?”.
Từ Soái lập tức híp mắt lại, cười hì hì, không hề do dự nói: “Biết chứ, cũng là anh em của tôi!”.
“…”.
Tiêu Thuần bỗng ho khan một tiếng, thò tay, âm thầm nhéo cánh tay anh ta.
Cho anh ta uống rượu vào thổ lộ chân tình là để nói chuyện Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, không phải nói chuyện cô ấy!
May là lúc này Hứa Tịnh Nhi không chú ý vào đó, cô lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Vậy… biết Hứa Tịnh Nhi là ai không?”.
Cô vừa hỏi xong, cũng không biết là đụng chạm tới cái gì mà vẻ tươi cười của Từ Soái lập tức biến mất, sau đó anh ta lạnh lùng ra mặt, dùng giọng điệu chán ghét nói: “Biết! Người phụ nữ xấu xa!”.
“…”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không phải hôm nay mới biết Từ Soái có định kiến với cô, nếu không, trước kia khi cô vừa về nước đã không lấy chuyện hợp đồng ra làm khó dễ cô.
Cô luôn tò mò, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta chỗ nào.
Bây giờ, mấy chữ “người phụ nữ xấu xa” thốt ra khỏi miệng anh ta, lập tức làm nỗi nghi hoặc trong lòng cô dâng cao đến đỉnh điểm.
Hứa Tịnh Nhi ổn định nhịp thở, mắt nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi nói từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ sẽ dọa anh ta sợ: “Vậy… cô ấy xấu xa như thế nào?”.
Ngay cả Tiêu Thuần cũng tò mò trợn tròn mắt, đợi Từ Soái trả lời.
Cô ấy cũng không hiểu vì sao ba năm trước Cố Khiết Thần lại từ hôn, rốt cuộc vì sao ngoài mặt anh có vẻ chán ghét Hứa Tịnh Nhi, nhưng sau lưng lại thương cảm như vậy.
Bề ngoài anh thật sự đã làm rất tốt, tốt đến mức cô ấy cũng bị lừa, cũng cho rằng Cố Khiết Thần thật sự không thích Hứa Tịnh Nhi.
Hai người nhìn Từ Soái động đậy môi, lúc anh ta có vẻ sắp nói ra thì bỗng nhiên im bặt, sau đó mắt nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, rồi mới lên tiếng lần nữa, nhưng không trả lời mà hỏi ngược: “Các cô là ai, sao tôi phải nói cho các cô?”.
Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đều có xung động muốn đánh anh ta một trận!
Thời khắc quan trọng, có thể đừng đi lòng vòng được không!
Hứa Tịnh Nhi cắn môi, nén nhịn lửa giận, lại bày ra gương mặt tươi cười lần nữa, gần như dùng giọng điệu dỗ dành anh ta, nói tiếp: “Không phải chúng ta là anh em tốt sao, anh em tốt đương nhiên không giấu thứ gì rồi, đúng không…”.
Tiêu Thuần cũng phản ứng lại, phối hợp nói: “Từ Soái, em là Thuần Thuần, Thuần Thuần mà anh còn không tin sao? Hơn nữa, em cũng cảm thấy Hứa Tịnh Nhi rất xấu xa, anh biết chuyện gì xấu xa của cô ấy, anh nói trước, xong em lại kể những gì em biết cho anh, xem những gì chúng ta biết có giống nhau không”.
Dường như cảm thấy bọn họ nói có lý, Từ Soái gật đầu, ngồi thẳng người dậy.
Anh ta đặt một cánh tay lên vai Hứa Tịnh Nhi, tay còn lại khoác vai Tiêu Thuần, kéo hai người họ lại, giống như thì thầm: “Hứa Tịnh Nhi làm một chuyện rất quá đáng, cô ta và…”.