Từ Soái bỗng nấc cụt, lời nói lại dừng giữa chừng.
Nghe một câu nói mà khó khăn trắc trở như vậy, Tiêu Thuần tính tình nóng nảy siết chặt nắm đấm, đấm anh ta một cái, tức giận quát: “Cô ta và cái gì, nói mau!”.
Từ Soái bị giọng của cô ấy làm giật mình, há miệng nói vài chữ nhưng không hoàn chỉnh.
Hứa Tịnh Nhi chưa kịp nghe rõ, anh ta đã trợn mắt, cả người ngã ra sau.
“Nói xong rồi hãy ngất!”, Tiêu Thuần tóm vạt áo anh ta, không hề khách khí thưởng cho anh ta hai cái tát, nhưng Từ Soái không có cảm giác gì cả, mắt đã nhắm lại.
Tiêu Thuần tức đến mức vẫn muốn đấm anh ta, Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay ngăn cô ấy lại: “Thôi bỏ đi Thuần Thuần, anh ta đã ngủ mê rồi, mười chai rượu này có thể cho anh ta ngủ tới tối mai, tiết kiệm nước bọt đi”.
“Nhưng… Nhưng suýt thì thành công rồi, tức quá!”.
Thấy Tiêu Thuần để tâm đến chuyện của cô như vậy, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô an ủi xoa xoa má cô ấy, cười nói: “Thật ra cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất mình biết… lúc đó Cố Khiết Thần không phải vô duyên vô cớ hủy hôn với mình, mà là vì… mình đã làm chuyện quá đáng đối với anh ấy…”.
Tiêu Thuần sửa lại: “Không phải cậu làm, mà là cậu và cái gì đó của cậu làm”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, nheo mắt lại suy nghĩ kỹ càng, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện đã qua, nhưng nhất thời vẫn không thể nghĩ ra được gì.
Lúc đó Cố Khiết Thần rất yêu thương cô, dù cô có chút kiêu vì được chiều, anh cũng không tỏ vẻ không nhẫn nại hay chán ghét gì cô, luôn là bộ dạng chiều theo cô.
Cô cảm giác đó chính là tình yêu, yêu một người không phải là bao dung vô hạn sao?
Cho nên, khi anh đột nhiên trở mặt và từ hôn, lúc đó cô thật sự ngơ ngác, hơn nữa cô được nuông chiều nên cũng có tính tiểu thư, không muốn đi hỏi vì sao.
Có lẽ cũng vì trong lòng khẳng định bọn họ không thể dễ dàng chia tay như vậy.
Nhưng sự thật là lúc đó bọn họ đã chia tay, bây giờ cũng đã chia tay.
Thấy cô cả một lúc lâu không nói gì, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, Tiêu Thuần không khỏi lên tiếng: “Tiểu Tịnh Nhi, cậu còn ổn chứ?”.
Hứa Tịnh Nhi bừng tỉnh, cười nói: “Không sao, chỉ là tạm thời vẫn không có manh mối gì, hoặc là mình đã vô tình làm chuyện gì đó khiến Cố Khiết Thần tổn thương, hoặc là… anh ấy đã hiểu lầm gì đó về mình”.
Cô vừa dứt lời, Tiêu Thuần đã phản bác: “Sao cậu có thể làm chuyện gì khiến anh Khiết Thần tổn thương được.
Lúc đó cậu thích anh ấy như vậy, cậu là người rõ nhất!”.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi”.
Cảm giác được sự mệt mỏi của Hứa Tịnh Nhi, dù sao cũng đã bôn ba cả ngày, Tiêu Thuần cũng dừng chủ đề này lại, nói: “Cậu đi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn là rất mệt.
Để mình đưa anh ta về nhà là được rồi, cậu mau về căn hộ của mình nghỉ ngơi đi!”.
Nói xong, cô ấy lấy chìa khóa ra, không cho phân bua mà nhét vào tay Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cười một tiếng, nhận lấy ý tốt của cô ấy, giơ chìa khóa lên, hất cằm với cô ấy: “Cảm ơn”.
…
Tiêu Thuần lái xe đưa Từ Soái về chỗ ở của anh ta.
Hứa Tịnh Nhi thì bắt xe ở bên đường, ngồi vào xe, nói tên của chung cư, sau đó dựa vào lưng ghế, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ba năm trước.
Xe đến trước chung cư, cô vẫn còn chìm đắm trong chuyện quá khứ, trả tiền xe trong vô thức, mở cửa xuống xe, đi vào trong chung cư.
Đến trước cửa, cô cầm chìa khóa định mở cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Lúc này cô mới cảm thấy kỳ lạ nâng mí mắt lên, giây sau, đồng tử chợt co lại.
Một giây sau nữa, cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở sau lưng.