Tả Tư thấy mùi nguy hiểm, lập tức rụt tay lại, cô ta nhếch môi, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác, thì tôi chắc chắn là người hợp tác tốt nhất”.
Tả Tư chỉ vào khuôn mặt bị đen một mảng của mình: “Ví dụ như chuyện nguy hiểm thế này thì tôi nhất định sẽ ngăn chặn, đảm bảo không khiến phiền phức bảo bối của anh bị tổn thương chút nào”.
Cố Khiết Thần ngước lên, ánh mắt không chút dao động, lạnh lùng nhìn cô ta.
Tả Tư lùi lại hai bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “À, bây giờ đã không phải là phiền phức bảo bối, là người xa lạ không liên quan đến anh, đúng không?”.
Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh lẽo.
“Được rồi, tôi đã nói xong, tôi đi ngay đây”, Tả Tư ném lại một câu rồi quả quyết xoay người, thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Ngô Cầm chờ cô ta ở ngoài cửa, thấy cô ta ra liền vội vàng tiến đến, thấy vết thương trên mặt cô ta rõ ràng chưa được xử lý, không khỏi nói: “Cô Tả, có cần đến bệnh viện không?”.
Cô ta phải đi xã giao bất cứ lúc nào, đi gặp khách hàng cũng không thể mang theo khuôn mặt có vết thương thảm hại như vậy chứ?
“Không cần đâu”.
Tả Tư từ chối, thậm chí còn cười thành tiếng: “Vết thương này đau đã đau rồi, tôi phải lợi dụng nó một cách tối đa.
Bây giờ mà chữa trị thì tôi phải chịu đau vô ích thật rồi”.
Ngô Cầm biết phong cách làm việc của cô ta, không khuyên nữa mà nói: “Vậy ý của cô là…”
“Tìm chỗ nào có ánh sáng tốt, chụp cho tôi hai bức ảnh, sau đó gửi cho tòa soạn báo, bảo bọn họ viết bài”.
Ngô Cầm gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
…
Sau khi đưa Cố Tuyết về nhà, Hứa Tịnh Nhi lại đưa Hứa Triển Vọng về nhà họ Hứa.
Dù sao bây giờ cô cũng đang ở chung cư của Tiêu Thuần, không thể thu nhận thêm Hứa Triển Vọng được.
Trước khi xuống xe, cô lại lần nữa cảnh cáo Hứa Triển Vọng một cách nghiêm khắc.
Thứ nhất, không được phép kích động đến gây rắc rối cho Cố Khiết Thần, thứ hai, lập tức đặt vé máy bay quay về trường.
Hứa Triển Vọng nhìn cô chằm chằm, không đáp mà hỏi: “Chị, chị thực sự tin lời Cố Tuyết, cảm thấy Cố Khiết Thần bất ngờ thay đổi là có lý do khác sao?”.
Hứa Tịnh Nhi im lặng nhìn vào mắt cậu mấy giây, trước khi Hứa Triển Vọng không nhịn được mà sốt ruột, cô mới nhẹ giọng nói: “Có hay không thì chị phải điều tra đã mới biết được”.
“Thế nên chị vẫn điều tra sao?”.
“Phải!”.
Hứa Tịnh Nhi biết em trai thương mình, giọng nói cũng dịu đi, giơ tay khẽ xoa đầu cậu: “Triển Vọng, em nên hiểu rằng, nếu chị không làm rõ mọi chuyện, thì chị sẽ không thể thực sự buông tay.
Nếu chị đã lựa chọn trở về thì chỉ có một mục đích”.
“Đương nhiên, các em đều nghĩ rằng, chị rời đi là có thể có cuộc sống mới.
Đó chỉ là suy nghĩ của các em thôi, quá khứ trước giờ không phải thứ có thể xóa bỏ một cách dễ dàng tùy tiện.
Em tưởng con người là cỗ máy, muốn ngắt điện thì chỉ cần ngắt nguồn điện là được sao? Tình cảm của con người giống như tằm nhả tơ, quấn quanh không dứt, chỉ có điều hòa tất cả mọi thứ thì mới có thể nhìn rõ cuối cùng trái tim mình muốn lựa chọn thế nào”.
Lửa giận đang bốc lên trong lòng Hứa Triển Vọng, bị những lời nói này của Hứa Tịnh Nhi áp chế từng chút một.
Từ trước đến nay, Hứa Tịnh Nhi luôn coi cậu như trẻ con, bảo vệ cậu rất cẩn thận.
Dù có chịu uất ức lớn đến đâu, thì cô cũng luôn một mình im lặng chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên cô nói với cậu những lời thật lòng, nói chuyện với cậu như một người lớn.
Cô hy vọng cậu có thể hiểu cho cô, đồng thời… ủng hộ cô.