Dứt lời, cô ấy không khỏi nhăn nhó: “Mình đúng là trời không sợ, đất không sợ, nhưng mình sợ anh Khiết Thần lắm… Cậu bảo mình vào phòng làm việc của anh ấy lấy trộm văn kiện, nhỡ bị anh ấy biết được, hoặc bắt được, thì anh ấy sẽ đá mình ra khỏi công ty không chút lưu tình ngay”.
“Cũng không phải mình không bỏ được công việc này, nhưng cậu cũng biết là, nếu không làm ở Cố Thị thì mình sẽ phải về nhà, kết hôn với một cậu chủ nhà giàu theo ý của bố mẹ”.
“Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, mình biết, mình biết”, Hứa Tịnh Nhi nắm tay Tiêu Thuần, an ủi cô ấy: “Mình không thể đẩy cậu vào hố lửa được”.
Nhưng Tiêu Thuần vẫn áy náy: “Xin lỗi nhé Tịnh Nhi, mình không giúp được cậu”.
“Không sao, vẫn có cách khác thôi”.
…
Scandal của Cố Khiết Thần và Tả Tư kéo dài một tuần liền, mới dần hạ nhiệt.
Trưa hôm nay, cấp trên đại nhân từ lúc về nước vẫn chưa liên lạc với Hứa Tịnh Nhi bỗng gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, mời cô cùng đi ăn trưa, nói là có công việc muốn nói với cô.
Hứa Tịnh Nhi vui vẻ đồng ý.
Kiều Sở đến đón cô, sau khi cô lên xe, chiếc xe lái thẳng đến một nhà hàng Michelin nổi tiếng.
Lúc cô bước vào trong, nhà hàng không một bóng người, chỉ có âm nhạc du dương, khiến người ta rung động.
Nhân viên phục vụ dẫn Hứa Tịnh Nhi đến chỗ ngồi gần cửa sổ, cấp trên đại nhân đã đến, đang yên lặng ngồi ở một bên, khuôn mặt chếch một hướng bốn mươi lăm độ, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khóe môi còn mỉm cười.
Nhìn qua thấy phong cảnh còn chẳng bằng người, có cảm giác như một bức tranh độc lập và lánh đời.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cấp trên đại nhân quay lại, nhìn thấy là cô, ý cười trên môi càng đậm, sau đó nói: “Cô đến rồi à?”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Xin lỗi anh, đường hơi tắc nên đến muộn chút”.
Anh ta cười đáp: “Không sao, chờ phụ nữ là điều nên làm mà”.
Dứt lời, anh ta đứng dậy, đích thân kéo ghế cho cô.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng cảm ơn rồi ngồi xuống.
Anh ta cũng trở về chỗ ngồi của mình, rồi đưa thực đơn cho Hứa Tịnh Nhi: “Cô muốn ăn gì?”.
“Tôi thế nào cũng được, anh quyết định đi”.
Dù sao cũng là cấp trên, Hứa Tịnh Nhi không thể tùy ý như vậy, ít nhiều vẫn phải giữ khoảng cách và thận trọng.
Cấp trên đại nhân thấy thế cũng không miễn cưỡng, mà lật giở thực đơn, thành thạo gọi món cho hai người.
Hứa Tịnh Nhi ngồi nghe, không biết là trùng hợp hay cấp trên đại nhân có lòng, những món anh ta gọi đều là món cô thích ăn.
Xem ra công việc hôm nay, hoặc là cực kỳ khó nhằn, hoặc là… anh ta cần cô làm việc gì đó mà cô không nghĩ tới.
Cấp trên đại nhân cực kỳ bình tĩnh, không làm gì ngay, mà dịu giọng hỏi thăm cô sau khi về nước, thời gian này sống có tốt không, nghỉ ngơi có đầy đủ không.
Hứa Tịnh Nhi hỏi gì đáp nấy, cũng rất khách sáo.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, cấp trên đại nhân ra hiệu bảo cô ăn nhiều chút.
Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo, gật đầu rồi cầm đũa.
Rõ ràng lễ nghi của cấp trên đại nhân rất tốt, ăn cơm là không nói chuyện, suốt bữa ăn không nói lời nào, yên lặng ngồi ăn.
Tướng ăn cũng rất tao nhã, không bới móc được điều gì, nói là tao nhã, nhưng lại càng mang đến cảm giác… có chút bảo thủ.
Mỗi động tác giống như được đúc từ một khuôn.
Nhưng chuyện của người khác cô cũng không tò mò, nhanh chóng kìm nén những suy nghĩ kia.
Ăn xong, cấp trên đại nhân lau khóe môi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, tôi sắp vào công ty mới, cần một thư ký, cô có muốn theo tôi không?”.