Lúc cô đang suy đoán trong lòng, Cố Khiết Thần đã uống thuốc xong, đặt thuốc và nước xuống.
Anh không đứng dậy mà dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, giống như chợp mắt một lúc.
Hứa Tịnh Nhi vẫn không dám động đậy, sợ một chút động tĩnh sẽ làm anh phát hiện.
Không biết qua bao lâu, cơ thể cô đã cứng đến đau nhức, lúc trên trán cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, cô nghe tiếng hít thở đều đều liên tục của Cố Khiết Thần, giống như đã ngủ.
Lúc này cô mới nhẹ nhàng vén chăn ra, chỉ lộ ra khe hở rất nhỏ nơi mắt, nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Cố Khiết Thần yên tĩnh dựa vào đầu giường, sắc mặt đúng là không tốt lắm, gò má trắng nhợt, môi cũng không có sắc máu.
Dù đã ngủ, nhưng lại không yên ổn, mi mày nhíu lại.
Thật sự bệnh rồi sao? Hiếm khi nhìn thấy anh yếu ớt như vậy.
Cảm hay là sốt rồi? Nhưng những viên thuốc vừa rồi lại không giống thuốc cảm hoặc thuốc hạ sốt bình thường.
“Khụ…”.
Tiếng ho mãnh liệt đột nhiên vang lên, anh lập tức bừng tỉnh, lông mi thật dài rung rung, ngay sau đó mí mắt cũng mở ra.
Hứa Tịnh Nhi hoảng đến mức lập tức hạ chăn xuống, lại rụt trở về, không động đậy.
Cố Khiết Thần ho liên tục một lúc lâu, càng lúc càng nặng, không có dấu hiệu dừng lại.
Cuối cùng, anh đột nhiên xuống khỏi giường, lao tới phòng tắm.
Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi không những nghe thấy tiếng ho, hình như còn có tiếng nôn ọe.
Nhưng cô hoàn toàn không có thời gian phân tích kĩ càng.
Cố Khiết Thần đã đi rồi, nếu lúc này cô còn không mau chóng rời đi, đợi anh trở ra lại, cô sẽ không đi được nữa.
Hứa Tịnh Nhi vén chăn, nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhanh chóng đặt chăn trở về chỗ cũ, bước vội đến cửa phòng nghỉ, mở cửa ra, bước chân qua, sau đó đóng cửa lại.
Cô đứng ở trước cửa nửa phút, tiếng ho ở bên trong hình như vẫn không dừng lại, đáy mắt cô có vẻ hơi do dự băn khoăn, cuối cùng vẫn cất bước từ từ rời khỏi văn phòng.
Dù sao Cố Khiết Thần cũng là người trưởng thành, có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Huống hồ, bây giờ cô dựa vào đâu mà lo cho anh, không chừng… nếu cô nhất thời mềm lòng, anh không những không cảm ơn mà còn chế giễu cô nữa.
Hứa Tịnh Nhi xuống dưới tầng trệt công ty, xem đồng hồ, không ngờ đã qua hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ đã là mười hai giờ.
Về đến chung cư của Tiêu Thuần, cô ấy vẫn chưa ngủ mà ôm gối ôm ngồi trên sofa vừa uống bia vừa xem trực tiếp đua xe.
Thấy Hứa Tịnh Nhi đi vào, cô ấy quay đầu nhìn cô: “Tịnh Nhi, sao cậu về muộn vậy? Tả An không bóc lột một thư ký mới như cậu đấy chứ?”.
Hứa Tịnh Nhi thay giày, đi vào trong, cũng ngồi xuống ghế sofa, lắc đầu đáp: “Không có, là chuyện khác làm lỡ mất thời gian”.
“Ồ? Không phải chuyện công việc, còn chuyện gì có thể làm lỡ thời gian của cậu?”, Tiêu Thuần giả vờ trêu chọc: “Không phải cậu đi hẹn hò đấy chứ?”.
Hẹn hò… hẹn hò gì chứ! Cô đi làm ăn trộm đấy, tiếc là về tay không.
Không đúng, cũng không tính là hoàn toàn không thu hoạch được gì, ít nhất… cô luôn cảm thấy thuốc trong chai lọ đó, và cả trạng thái của Cố Khiết Thần hôm nay rất không ổn.
Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn kéo Tiêu Thuần tới hỏi: “Thuần Thuần, một tuần nay cậu có gặp được Cố Khiết Thần không?”.
Tiêu Thuần đáp: “Có, mấy hôm nay họp mấy lần đều gặp được, sao thế?”.
“Vậy… mấy hôm nay anh ấy bị bệnh rồi sao? Có phải trông tinh thần không tốt lắm đúng không?”.