Trò chơi nhỏ như lắc xúc xắc thế này đối với Từ Soái mà nói bình thường như cơm bữa. Dù sao anh ta cũng là người thường xuyên tới hộp đêm, lắc đại cũng không thể nào thua được.
Thế là, anh ta lười biếng lắc vài cái, mở nắp ra, bên trong là ba con năm, mười lăm điểm.
Từ Soái nhếch môi, nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngại quá, thực lực không cho phép tôi khiêm tốn!”.
Tiêu Thuần cũng lắc vài cái, mở ra, trong đó là một sáu, một bốn, một năm, vừa đúng mười lăm điểm.
“Được đấy Thuần Thuần, dù gần đây không đi bar nhưng thực lực cũng không thể xem thường!”, Từ Soái vỗ vai Tiêu Thuần, khen ngợi từ tận đáy lòng, nhưng lại làm bộ dạng rất thiếu đòn: “Tiếc là chúng ta bằng nhau, em không thắng, anh cũng không thua”.
Tiêu Thuần đập tay anh ta: “Gấp cái gì, không phải còn có Tiểu Tịnh Nhi đây sao”.
Thật sự không phải Từ Soái coi thường Hứa Tịnh Nhi. Cô luôn đi theo con đường gái ngoan, thời đi học cũng không đi bar, nhiều lắm chỉ đi quán karaoke hát, uống chút rượu. Những trò này cô không hiểu biết nhiều, anh ta không tin cô có thể làm được trò trống gì!
“Được thôi, mỏi mắt chờ mong!”, Từ Soái khoanh tay trước ngực, đợi xem kịch hay.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi vừa nhìn đã biết là không thành thạo. Từ Soái và Tiêu Thuần đều dùng một tay tùy tiện lắc, cô lại dùng cả hai tay, nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống, suýt chút nữa cầm không chặt để rơi xuống đất.
Từ Soái xoa xoa ấn đường, không nhịn nổi, trêu chọc: “Em gái, em có được không đấy, không được thì mau về ngủ đi, đừng lang thang ở thế giới của người lớn nữa”.
Hứa Tịnh Nhi không quan tâm đến lời mỉa mai của anh ta, lắc đến khi cô hài lòng, sau đó đặt lên bàn, mở nắp ra. Ba viên xúc xắc trong đó đều là sáu, số điểm cao nhất!
“…”.
Bầu không khí lập tức im lặng mấy chục giây.
Từ Soái không dám tin vào mắt mình, nhìn lại mấy lần, xác định đúng là ba con sáu: “Cô… cô còn có vận may thế này à? Lần đầu đã đổ ra ba con sáu?”.
Hứa Tịnh Nhi không quan tâm lời anh ta nói, cười híp mắt hỏi: “Nói thật hay là mạo hiểm?”.
Dù Hứa Tịnh Nhi có may mắn, anh ta cũng đã thua rồi. Từ Soái bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Tôi chọn mạo hiểm!”.
Không thể để cô gài bẫy được!
“Anh chắc chứ?”.
“Nói đi, muốn tôi làm gì?”.
Hứa Tịnh Nhi một tay chống cằm, cười càng thêm ngọt ngào: “Rất đơn giản, uống rượu thôi, một chai! Uống liền một hơi!”.
Cô tiếp thu bài học lần trước, không thể để anh ta uống quá nhiều trong một lần được, nếu không, anh ta uống xong là ngất, cô lại uổng phí tâm tư.
“Uống thì uống!”, Từ Soái lấy một chai rượu trong thùng đá ra, ngửa đầu uống.
Anh ta không tin lần này Hứa Tịnh Nhi còn chuốc say được anh ta. Một lần may mắn không có nghĩa lần nào cũng may mắn!
Một chai uống xong, tiếp tục vòng thứ hai!
Từ Soái cũng nghiêm túc hơn một chút, lấy ra năm phần công lực, lắc xúc xắc, mở ra. Lần này là hai con sáu, một con năm, mười bảy điểm.
Lúc anh ta nhìn thấy thì cười thành tiếng.
Lần này chỉ thiếu một điểm là được số điểm cao nhất, trừ khi Hứa Tịnh Nhi hoặc Tiêu Thuần lắc ra ba con sáu lần nữa, nhưng anh ta không tin bọn họ có thể lắc ra được.
Lần này còn không đến lượt anh ta có thù báo thù, có oán báo oán hay sao!
Sau đó, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần cũng lắc xúc xắc.
Từ Soái nhìn chằm chằm bọn họ cho đến khi dừng lại, thúc giục: “Mở ra!”.
Tiêu Thuần mở ra, một sáu, hai hai, thua!
Từ Soái sờ cằm, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Hứa Tịnh Nhi, đến cô rồi, mở đi! Tôi đã nghĩ xong nên bắt các cô làm gì rồi!”.
“Được”, Hứa Tịnh Nhi vừa đáp vừa mở nắp ra.