“Mình không vì chuyện của Tả An, mà là vì…”
Hứa Tịnh Nhi nói, không khỏi có chút tự giễu: “Bây giờ thì mình biết rồi, có thể Cố Khiết Thần ly hôn với mình không phải là vì không có tình cảm với mình, nhưng… anh ấy quả thực chưa từng nghĩ đến việc tiếp tục ở bên mình”.
“Tịnh Nhi…”, Tiêu Thuần thì thầm gọi tên cô, nhưng không biết nên an ủi thế nào.
Bất kể là vì yêu mà từ bỏ, hay là vì không yêu mà từ bỏ, dường như đều khiến người ta phải buồn lòng.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Cố Khiết Thần không để lại chút đường lui nào cho nhau chứ?
Tiêu Thuần nhíu mày suy nghĩ, liên kết toàn bộ những lời Hứa Tịnh Nhi đã nói trước đó, trong đầu bỗng lóe lên, nói: “Tịnh Nhi, muốn giải được câu đố này, thì phải tìm được văn kiện mà Cố Tuyết nói, và xem rốt cuộc sức khỏe anh Khiết Thần bị làm sao.
Mình nghĩ hai chuyện này chính là nguyên nhân dẫn đến ly hôn”.
“Mình biết”.
Hứa Tịnh Nhi lại uống một ngụm rượu, sau khi nuốt xuống, sự chán chường trên khuôn mặt cũng dần biến mất: “Mình đã đi được đến đây rồi, không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Con đường của mình, mình phải quyết định xem đi như thế nào”.
Thấy cô lấy lại tinh thần, Tiêu Thuần thở phào nhẹ nhõm, tươi cười cổ vũ: “Ừ, đây mới đúng là Tịnh Nhi mà mình biết chứ”.
…
Hứa Tịnh Nhi không sốt ruột tiếp tục điều tra, mà trốn ở chung cư của Tiêu Thuần trải qua một tuần lười biếng.
Sau khi điều chỉnh xong trạng thái, sang tuần mới, cô đến công ty làm việc, lại ngập tràn sức sống.
Tuy cô biết Tả An không có ý tốt, nhưng bây giờ không phải là lúc trở mặt.
Hơn nữa, ở bên cạnh anh ta, cô lại càng có thể biết được bước tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
Huống hồ, nếu bây giờ cô rời khỏi tập đoàn Cố Thị thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Cô có cảm giác mình sẽ nhanh chóng giải được câu đố này.
Cuộc họp thường lệ vào thứ hai tuyên bố kế hoạch mới của tập đoàn Cố Thị trong nửa năm tiếp theo, chuẩn bị lấy được một dự án phát triển mới, liên kết với tập đoàn nước ngoài, tiếp tục mở rộng thị trường quốc tế.
Tối hôm nay phải chiêu đãi các quản lý cấp cao đến từ nước ngoài.
Để tỏ thành ý, Tả An đề nghị anh ta và Cố Khiết Thần cùng tham gia bữa tiệc này, cùng thảo luận với bọn họ phương hướng phát triển sau này.
Anh ta vừa nói xong, về cơ bản ban giám đốc đều phụ hoạ.
Tả An ngoái đầu nhìn Cố Khiết Thần, giọng nói ôn hòa, hỏi với giọng điệu dò hỏi: “Không biết Cố tổng có muốn đi cùng tôi không?”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn về phía Cố Khiết Thần.
Trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, lạnh lùng, hờ hững, nhưng đã không còn thấy vẻ tái nhợt như tối hôm đó.
Lúc này nhìn anh không có vẻ gì là bệnh tật, nhưng cô cứ có cảm giác anh không được khỏe.
Nhưng Tả An không thể nào vô duyên vô cớ đề nghị anh cùng tham gia bữa tiệc này.
Dù sao với bữa tiệc kiểu này, bất kể là Tổng giám đốc hay Phó tổng giám đốc, một người tham gia là đã đủ cho thấy thành ý rồi, không nhất thiết phải hai người đi.
Có thể thấy anh ta không có ý tốt.
Cố Khiết Thần còn chưa nói gì, Tả Tư đã lên tiếng: “Thể diện lớn thế? Còn bắt Cố tổng đi cùng nữa? Phó tổng giám đốc Tả, nếu một mình cậu không đàm phán được thì để tôi đi, một mình tôi là có thể lấy được dự án rồi”.
Tả An phớt lờ sự khiêu khích của Tả Tư, chỉ nhìn về phía Cố Khiết Thần, nói: “Cố tổng, một mình tôi đi đàm phán cũng được, nếu anh không muốn đi thì đương nhiên tôi cũng không miễn cưỡng”.
Tả Tư tức giận định tiếp tục nói, nhưng Cố Khiết Thần đã giơ tay lên ngăn cô ta lại, sau đó hé môi đáp: “Được”.