Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, nơi đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua nhìn anh có vẻ tệ như thế, cứ nghĩ hôm nay anh sẽ ở lại căn hộ nghỉ ngơi, thế mà còn đến công ty?
Nhưng lúc này, đã không nhìn ra vẻ ốm yếu của anh giống hôm qua nữa, gương mặt đẹp trai vẫn không cảm xúc như xưa, ánh mắt u ám sâu xa.

Khi nhìn đến cô, ánh mắt giống như dừng lại một giây, lại giống như không có.
Có vẻ anh cũng không ngờ sẽ gặp cô trong thang máy, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, đứng bên cạnh, bấm xuống tầng hầm để xe.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào góc thang máy, quan sát gương mặt Cố Khiết Thần qua khóe mắt, thật sự không nhìn ra cơ thể anh có gì khác thường.

Hôm qua sắc mặt trắng nhợt là vậy, không lẽ anh trang điểm che đi vẻ bệnh tật của mình?
Cô không khỏi nheo mắt, quan sát kỹ càng một phen, nhưng không nhìn ra trên mặt anh có bôi thứ gì.
Cô đang quan sát, Cố Khiết Thần bỗng ho khan một tiếng, lập tức kéo dòng suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi về.

Cô nhạy bén nhìn ra Cố Khiết Thần hơi nhíu mày, dù anh giấu đi rất nhanh.
Xem ra vẫn là có vấn đề, sắc mặt trắng nhợt có thể che giấu, nhưng mấy triệu chứng ho khan thì rất khó áp chế, không do con người khống chế.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi, vẫn lên tiếng: “Cố Khiết Thần… anh có ổn không? Hôm qua anh…”.
Lời còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã lên tiếng ngắt lời cô, giọng càng thêm lạnh nhạt: “Tôi không sao”.
Dáng vẻ như không muốn nhắc tới nữa.
Thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng thức thời im miệng.

Dù sao, cô biết cô có hỏi thêm nữa, anh cũng không trả lời cô.

Ít nhất hôm nay anh còn có thể đi làm, có lẽ tình trạng sức khỏe tạm thời đã được khống chế.
Cô cũng xem như hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Tháng máy xuống từng tầng một, vì không nói chuyện nên trở nên hơi yên tĩnh.

Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại, chuẩn bị mở app gọi xe, đột nhiên cảm giác được thang máy rung lên.
Cô còn tưởng là ảo giác, không kịp phản ứng lại, chốc lát sau, thang máy đột nhiên lại chấn động lần nữa.
“Chuyện gì thế?”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi nhìn sang Cố Khiết Thần.

Cố Khiết Thần phản ứng nhanh hơn cô, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hình như gặp sự cố rồi”.
Anh đưa tay ấn mở cửa, nhưng không có phản ứng gì, sau đó anh nhanh chóng ấn sáng tất cả các số tầng, sau đó lại ấn nút cầu cứu khẩn cấp.
Tiếng tút tút tút vang lên bên tai, phòng quản lý thang máy không có ai trả lời, cũng không biết đã tan làm rồi hay sao.
Thang máy chấn động hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Chỉ là số tầng hiển thị ở phía trên không nhảy số nữa, cửa cũng không mở ra, không biết tiếp theo sẽ thế nào.
Sợ nhất là thang máy sẽ đột ngột rơi xuống, cho nên Cố Khiết Thần quay đầu, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Cô đứng đó, bám chặt tay vịn, khom gối xuống, đừng di chuyển lung tung”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Tôi biết, anh cũng đứng vào góc đi”.
Cố Khiết Thần lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lâm, nói rõ tình hình, trợ lý Lâm nói sẽ chạy về công ty ngay.
Nghe vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng yên tâm được phần nào, chỉ sợ không ai biết bọn họ bị nhốt ở đây, lỡ như thang máy tiếp tục gặp sự cố, vậy thì rất nguy hiểm.
Thấy Cố Khiết Thần vẫn không đứng vào góc, Hứa Tịnh Nhi không khỏi vươn tay ra, kéo anh lại.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô, không lạnh mặt hoặc đẩy cô ra, mà là thuận theo sức kéo của cô đứng về một góc khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui