Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Cửa phòng kéo ngang, bác sĩ gỡ khẩu trang, bước ra.
Hứa Tịnh Nhi đứng bật dậy, đi về phía bác sĩ.

Những người khác cũng vây lấy ông.

Sắc mặt bác sĩ vô cùng thản nhiên, giọng nói nghe có vẻ thoải mái: “May mà không bị thương nặng, tay trái và chân trái bị gãy, hơi bị chấn thương vùng đầu một chút nhưng không gặp vấn đề gì đáng ngại, tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi là được”.
Kết quả này có hơi bất ngờ nhưng cũng là kết quả tốt rồi, may mà vết thương không quá nghiêm trọng.
Hứa Tịnh Nhi như trút được gánh nặng.

Lúc này cô bỗng cảm thấy chóng mặt, cơ thể loạng choạng.

May mà Tả An đứng bên cạnh đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Anh ta nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Cô không sao chứ”.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng đứng vững: “Không sao, cảm ơn anh”.
Bác sĩ nói tiếp: “Lát nữa Cố tổng sẽ được chuyển tới phòng bệnh phổ thông, hết thuốc mê sẽ tỉnh.

Thế nhưng hiện tại anh ấy cần không gian yên tĩnh tuyệt đối để nghỉ ngơi.

Thế nên mọi người muốn tới thăm thì để ngày mai nhé”.
Sau khi dặn dò xong, người bác sĩ bèn rời đi.
Tả Tư quay qua nhìn mấy người Hứa Tịnh Nhi: “Nghe thấy bác sĩ nói chưa? Mọi người có thể về được rồi.

Tối nay tôi sẽ ở lại cùng Cố tổng”.
Tiêu Thuần bật cười: “Tới lượt cô dặn dò bọn tôi sao? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà cô ở lại”.
“Không phải tôi, lẽ nào cô muốn để thư ký Hứa ở lại sao? Cô ta dựa vào thân phận gì chứ? Vợ cũ chắc? Hay là..”, Tả Tư liếc nhìn Tả An, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: “Dựa vào thân phận là thư ký của phó tổng giám đốc đây?”
Tiêu Thuần lạnh giọng: “Tôi nói là để Hứa Tịnh Nhi ở lại bao giờ? Tôi ở lại thì sao? Tôi và anh Khiết Thần là anh em, thân hơn so với cái loại chỉ dựa trên quan hệ hợp tác như cô, vậy được chưa?”
“Cô…”
Trợ lý Lâm bước tới, nghe thấy cãi cọ thì cũng bó tay.

Anh ta vội vàng hòa giải: “Cô Tả, cô Tiêu, hai người đừng gây chuyện nữa.

Mọi người đều về nghỉ cả đi.

Cố tổng tôi sẽ chăm sóc, không phiền đến mọi người phải lo lắng đâu”
Sắc mặt của Tả Tư trông vô cùng khó coi.

Cô ta định nói gì đó nhưng trợ lý Lâm đã lạnh mặt: “Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói rồi.

Cố tổng cần tuyệt đối yên tĩnh, nếu như mọi người thật lòng vì anh ấy thì hãy về đi”.
Hứa Tịnh Nhi là người đầu tiên lôi Tiêu Thuần đi: “Thuần Thuần, chúng ta đi thôi”.
“Tịnh Nhi…”, Tiêu Thuần do dự.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô nên Tiêu Thuần mới định giành cho cô ở lại chăm sóc Khiết Thần.

Thế mà lại bị cô tự động từ bỏ.
“Đi nào”.
Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi kéo cánh tay Tiêu Thuần rồi quay người rời đi.
Tả An nhìn theo bóng lưng họ.

Anh ta khẽ nhếch miệng, sau đó quay qua gật đầu với trợ lý Lâm: “Trợ lý Lâm, tôi cũng đi trước đây.

Nếu như Cố tổng có chuyện gì, hoặc là có cần gì thì cứ liên hệ với tôi”.
Trợ lý Lâm khách sáo đáp lại: “Ok, anh đi từ từ nhé”.
Tả An quay qua nhìn Tả Tư: “Chị đi không? Nếu đi, thì tôi tiễn một đoạn”.
Tả Tư cười lạnh lùng, tỏ ra khinh thường.

Cô ta cất bước đi thẳng.
Sau khi lên xe, Tiêu Thuần bèn khởi động máy, quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngồi bên tay lái phụ.

Cô ấy hỏi với vẻ không chắc chắn: “Hứa Tịnh Nhi, tối nay cậu thật sự không muốn ở bên cạnh Khiết Thần sao? Dù sao thì anh ấy cũng vì cậu nên mới bị thương mà”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui