Nhìn nhau mấy giây, rồi anh quay sang nhìn cô Lâm, giọng nói hơi khàn khàn: “Rót cho tôi cốc nước”.
“Được, cậu chủ”.
Cô Lâm vội vàng đứng dậy, sau khi rót nước, cô ấy trở lại cạnh giường, chỉnh đầu giường cao lên một chút rồi đưa cốc nước cho anh.
Hứa Tịnh Nhi cũng không thúc giục, cô kiên nhẫn chờ anh uống xong cốc nước, rồi kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh chằm chằm, tiếp tục chờ câu trả lời của anh.
Đã đến nước này thì không cần phải đánh đố nữa, nếu ngay cả hành động này cũng không thể cho thấy tình cảm của anh dành cho cô, thì những chuyện khác càng không có sức thuyết phục.
Cố Khiết Thần cụp mắt nhìn chiếc cốc rỗng trong tay, im lặng một lát mới ngước lên nhìn Hứa Tịnh Nhi.
“Với tình huống như tối hôm qua, cho dù là người khác thì tôi cũng làm vậy”.
Ý của câu này là cô không phải người đặc biệt.
Đến nước này rồi mà anh vẫn trả lời như vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng không biết là đúng theo dự liệu hay là ngoài ý muốn, chỉ là cảm thấy có chút châm chọc.
Cô nhếch môi, cũng không che giấu mà nói thẳng: “Ồ, hóa ra cậu chủ Cố trước giờ máu lạnh vô tình lại có lương tâm như vậy cơ à? Là tôi đã thua, ở bên anh lâu như vậy mà cũng không biết chuyện này”.
Những lời nói của cô không khiến sắc mặt Cố Khiết Thần có chút dao động nào.
Anh bỗng ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt lại có vẻ trắng bệch mệt mỏi.
Anh lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Tôi cần nghỉ ngơi, cô về đi”.
“Chuyện đã đến nước này mà anh không chịu nói một lời thật lòng với tôi”, Hứa Tịnh Nhi tự giễu, sau đó đứng dậy, nhìn anh đầy cao ngạo: “Được, tôi đi đây”.
Có lẽ cô nhanh chóng thỏa hiệp như vậy khiến Cố Khiết Thần có chút ngạc nhiên.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cô xoay người rời đi, lông mày anh hơi nhíu lại.
Cô Lâm đứng ở bên cạnh, thấy hai người chưa nói được mấy câu đã tan rã trong không vui, không nhịn được thở dài.
Có lẽ tất cả mọi người nhìn bề ngoài thấy bọn họ đã ly hôn, đều nghĩ rằng họ không còn tình cảm.
Nhưng cô ấy đã chứng kiến con đường tình cảm của bọn họ đến tận bây giờ, cô ấy thực sự cảm thấy rõ ràng hai người còn yêu nhau.
Hứa Tịnh Nhi ra khỏi bệnh viện, đứng ở cổng khoảng nửa phút, sau đó vẫy một chiếc taxi, lên xe, nói: “Đến tập đoàn Cố Thị”.
Sau khi đến nơi, cô trả tiền xe, rồi bước xuống, lên thẳng tầng cao nhất, tiến về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cô đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy trợ lý Lâm đang chỉnh lý văn kiện, chắc là định mang tới bệnh viện cho Cố Khiết Thần xử lý.
Trợ lý Lâm nhìn thấy cô, ngạc nhiên nói: “Thư ký Hứa, cô vào đây làm gì? Cô nên biết là Cố tổng đang không có ở đây”.
“Tôi biết”.
“Vậy cô vào làm gì?”.
Hứa Tịnh Nhi không trả lời anh ta, mà đóng cửa phòng làm việc, rồi khóa lại.
Một tiếng cạch vang lên, trợ lý Lâm kinh hãi trợn tròn mắt: “Cô… cô… rốt cuộc cô muốn làm gì?”.
Chắc không phải vì lần trước anh ta mắng cô hai câu, cô tức quá nên định hành hung trả thù anh ta giữa ban ngày ban mặt đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi cất bước, dần tiến lại gần anh ta.
Trợ lý Lâm sợ hãi lùi lại, nhưng cơ thể bị bàn làm việc chặn lại, không còn đường lui.
Anh ta nuốt nước bọt, giả vờ mạnh mẽ nói: “Thư ký Hứa, tôi là đàn ông đấy, nếu cô đánh nhau với tôi thì chỉ có thiệt thôi”.
Đúng lúc anh ta siết chặt nắm tay, chuẩn bị ứng chiến, thì Hứa Tịnh Nhi đã đi lướt qua anh ta, bước tới một nơi phía sau mới đứng lại.