Tony thầm tán thưởng, sau đó kéo Hứa Tịnh Nhi đến trước gương soi toàn thân, nói: “Cô có hài lòng với bộ lễ phục này không?”.
Dùng cụm từ vẻ đẹp trời sinh để tả cô cũng không quá lời.
Lần trước lúc trang điểm cho Hứa Tịnh Nhi, anh ta đã phải cảm thán một lần.
Lần này, anh ta vẫn phải cảm thán vì cô.
Thảo nào rời khỏi Cố tổng lại có ngay Tả tổng, cô gái như thế này, người đàn ông nào có thể kìm lòng được chứ?
Hứa Tịnh Nhi ngắm nghía một lát, khẽ gật đầu rồi nói: “Làm phiền thầy Tony trang điểm cho tôi thành dáng vẻ… đáng thương”.
“…”, Tony đấu tranh một lúc: “Cô không cảm thấy trang điểm thành một tiểu tiên nữ sẽ phù hợp hơn sao?”.
“Trang điểm kiểu đáng thương, cảm ơn”.
Tony ôm trán, tuy cảm thấy có chút lãng phí, nhưng anh ta cũng chỉ có thể khấn: Khách hàng là Thượng Đế, ai đưa tiền thì chính là đại gia, đại gia thích thế nào thì chiều theo thế.
…
7 giờ tròn, Hứa Tịnh Nhi đẩy cửa salon, chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Kiều Sở đứng bên cạnh xe chờ Hứa Tịnh Nhi, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cho dù là đồng nghiệp đã rất quen thuộc thì lúc này cũng phải hoảng hồn.
Cô gái trước mắt này thực sự chính là Hứa Tịnh Nhi chạy tin còn khỏe hơn đàn ông, ngày nào cũng để mặt mộc, mặc áo phông đây sao?
Trong mắt Kiều Sở, về cơ bản Hứa Tịnh Nhi không có giới tính, một người phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ khiến người ta quên mất giới tính.
Thế nên đột nhiên nhìn thấy sự nữ tính của cô, anh ta cứ ngây người ra nhìn.
Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi đã bước tới trước mặt anh ta, giơ tay lên, năm ngón tay thon nhỏ trắng nõn huơ trước mắt anh ta, giọng nói cũng ngọt ngào hơn ngày thường: “Kiều Sở, hoàn hồn đi”.
Kiều Sở lập tức lấy lại ý thức, không khỏi có chút đỏ mặt, vội vàng mở cửa hàng ghế sau cho cô: “Mời”.
Hứa Tịnh Nhi chui vào trong xe rồi mới phát hiện ra Tả An không có ở đây, chờ Kiều Sở lên xe, cô hỏi: “Cấp trên đại nhân đâu rồi?”.
Cô gọi như vậy đã quen, Kiều Sở cũng đã quen với kiểu gọi đó của cô, nên cũng không đính chính mà đáp: “Anh Tả có chút chuyện phải xử lý, anh ấy sẽ chờ cô ở hội trường bữa tiệc”.
“Được, vậy đi thôi”.
Chiếc xe di chuyển, bầu trời bên ngoài cũng dần tối đen.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng mặt, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, đôi mắt lóe lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng đều trở về hư vô.
Xe dừng trước cửa hội trường, môi cô lại nở nụ cười.
Bữa tiệc hôm nay quy tụ toàn những người có máu mặt trong giới kinh doanh và giới thượng lưu, vô cùng long trọng, trước cửa trải thảm đỏ, còn có không ít paparazzi chầu chực bên ngoài.
Khi Hứa Tịnh Nhi bước từ trên xe xuống, đúng lúc nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư, tay Tả Tư đang khoác cánh tay Cố Khiết Thần, cùng bước trên thảm đỏ.
Tả Tư là người đẹp lạnh lùng, bình thường cô ta cũng cười, nhưng là cười giễu, cười mỉa, cười nhạt, cười khinh.
Nhưng lúc này, cô cảm nhận được nụ cười đầy nữ tính trên khuôn mặt cô ta.
Cô nhìn không rời mắt, đôi lông mi dài khẽ run rẩy, hốc mắt dường như cũng dần đỏ ửng.
Gió lạnh ban đêm thổi tới, cơ thể cô không khỏi run lên, cũng không biết là cơ thể bị lạnh hay là trong lòng nguội lạnh.
Ngay sau đó, trên người cô có thêm một chiếc áo khoác dài.
Cô ngoảnh sang nhìn, không biết Tả An đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
Bọn họ không hề hẹn nhau trước, nhưng anh ta cũng mặc một bộ vest trắng, rất tương xứng với bộ váy trắng của cô.