Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch: “Cấp trên đại nhân, hôm nay anh làm bạch mã hoàng tử đấy à?”.
Tả An sửng sốt, sau đó cũng cười: “Vậy có phải tôi nên cưỡi ngựa trắng đến không nhỉ?”.
“Được, tôi chờ anh cưỡi đến”.
Kiều Sở bước tới, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh Tả, đến lúc vào rồi”.
Lúc này hai người mới dừng cuộc nói chuyện vô nghĩa lại, Tả An giơ cánh tay ra trước mặt Hứa Tịnh Nhi, dịu dàng nói: “Khoác vào đi”.
Hứa Tịnh Nhi rất biết nghe lời, khoác lấy cánh tay anh ta.
Trên thảm đỏ, Tả An và Hứa Tịnh Nhi cả cây trắng cùng với Cố Khiết Thần và Tả Tư một cây đen, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Lại thêm ai nấy đều đẹp trai xinh gái, hơn nữa mối quan hệ giữa bốn người cũng rối như tơ vò, nên lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông.
Phải biết rằng, về cơ bản mọi người đều nhận được tin Cố Thị và Tả Thị sắp liên hôn, mà trước đó Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi lại từng tỏ vẻ yêu đương thắm thiết, ly hôn cũng ầm ĩ cả lên.
Chưa kể Tả An mới xuất hiện và vào làm ở Cố Thị, hiện giờ chưa rõ thân phận.
Nhưng đã họ Tả thì chắc chắn có quan hệ với Tả Tư.
Bữa tiệc này quy tụ tất cả mọi người, xem ra một màn kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Chỉ có điều cái cô Hứa Tịnh Nhi này lợi hại hơn bọn họ tưởng nhiều.
Ba năm trước bị ruồng bỏ, bị mọi người chế giễu, ba năm sau trở lại vẫn cưới Cố Khiết Thần, dập tắt những lời chế giễu trước đó.
Bây giờ ly hôn lần thứ hai, vốn dĩ cũng nên lần nữa bị gọi là người vợ bị bỏ rơi, kết quả người bị mỉa mai lại là Cố Khiết Thần, anh bị mỉa mai là lạnh lùng vô tình, ruồng rẫy người vợ Tào Khang.
Khi lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, thì cô lại cặp kè với Tả An, nhân vật đang hot của giới kinh doanh.
Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?
Chủ tổ chức bữa tiệc là Hội trưởng Hiệp hội Thương mại, ông ta hàn huyên với Cố Khiết Thần và Tả Tư một lúc, sau đó lại hàn huyên với Tả An và Hứa Tịnh Nhi.
Trong lúc đó, ánh mắt ông ta thỉnh thoảng lại đánh giá Hứa Tịnh Nhi, đối xử với cô rất khách sáo.
Trong lòng Hứa Tịnh Nhi biết rõ, tất cả mọi người đều tưởng cô là niềm vui mới của Tả An, nếu không đã đối xử lạnh nhạt với cô rồi.
Vô cùng thực tế và thực dụng.
Tả An là người mới, những người đến chào hỏi làm thân không ngừng kéo tới, không ngừng mời rượu anh ta.
Hứa Tịnh Nhi cản hết, dù sao cô cũng phải làm một bạn nữ đúng chức trách, hơn nữa… tối hôm nay cô có đầy đủ lý do để say.
Sau khi đi một vòng, sắc mặt cô hơi ửng đỏ, Tả An đỡ cô ngồi xuống sô pha, lại rót một cốc nước ấm đưa cho cô: “Nghỉ một lát đi, thực ra tôi không cần cô đỡ rượu thay tôi”.
Hứa Tịnh Nhi lười biếng dựa vào sô pha, nhấc mí mắt nhìn về phía Cố Khiết Thần và Tả Tư đang được mọi người vây quanh ở trung tâm sảnh tiệc, cô hất cằm về phía đó ra hiệu, nói: “Diễn kịch phải diễn cho trót, nếu tôi không ra vẻ thất tình mua say, thì sao có thể làm nổi bật sự vô tình của Cố Khiết Thần chứ? Cấp trên đại nhân, tôi yêu nghề như vậy, anh nhớ phải tăng lương cho tôi đấy”.
Lúc nào cũng nhớ đến lương.
Tả An không nhịn được nói: “Đồ ham tiền”.
“Không, tôi rất nghèo, ai bảo lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi nợ tiền Cố Khiết Thần chứ, thế nên kiếm được chút nào hay chút ấy”.
Tả An bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, tôi tăng lương cho cô”.
“Cảm ơn sếp, bây giờ tôi đã hồi máu sung sức rồi, nào, bắt đầu phần còn lại”.
“…”
Người của bữa tiệc dần đến đông đủ, không khí cũng dần lên đến cao trào, Hội trưởng Hiệp hội Thương mại lên phát biểu, tất cả mọi người đều xúm lại.